KÝ ỨC ĐEN - Trang 198

“Chúng ta sẽ gặp lại ở một nơi khác” - Bix nói. - “Tất cả những ai chúng

ta đã mất liên lạc, chúng ta sẽ tìm ra. Hoặc họ sẽ tìm ra chúng ta.”

“Ở đâu? Bằng cách nào?” - Drew hỏi.

Bix ngập ngừng, như thể anh giữ bí mật này lâu tới nỗi anh e sợ chuyện sẽ

xảy đến khi anh bung nó ra không khí. “Tớ hình dung nó giống Ngày phán
xét” - cuối cùng anh nói, mắt nhìn sông. - “Chúng ta sẽ bay lên khỏi cơ thể
mình và tìm thấy lại nhau trong hình hài linh hồn. Chúng ta sẽ gặp ở nơi mới
đó, tất cả chúng ta bên nhau, và thoạt đầu chuyện ấy có vẻ lạ lùng, nhưng rồi
chẳng bao lâu, dường như chuyện có lúc ta mất ai đó, hoặc ta biến mất, mới
lạ lùng.”

Bix biết, bạn nghĩ - anh luôn biết, ngồi trước cái máy tính đó, và giờ anh

đang truyền đạt kiến thức. Nhưng bạn lại nói: “Thế cuối cùng cậu sẽ tìm gặp
được bố mẹ Lizzie chứ?”

Sự ngạc nhiên đậu ngay lên gương mặt Bix, và anh cười phá lên, một

tiếng cười vang cuồn cuộn. “Tớ không biết, Rob” - anh nói, lắc đầu. - “Có lẽ
không... có lẽ phần đó sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng tớ muốn nghĩ như
thế kia.” Anh dụi mắt, đôi mắt bỗng có vẻ mệt mỏi, rồi nói: “Nhắc mới nhớ,
tới giờ về nhà rồi.”

Anh bước đi, tay thọc trong túi áo khoác nhà binh, nhưng chỉ một loáng

sau, cảm giác giống như anh đã biến mất thật sự. Bạn lôi điếu cần sa cuối
cùng ra khỏi ví rồi hút cùng Drew, đi về phố. Dòng sông tĩnh lặng, không có
bóng con thuyền nào, hai ông già móm mém đang câu cá dưới chân cầu
Williamsburg.

“Drew” - bạn gọi.

Cậu ta đang nhìn dòng sông với một vẻ lơ đãng do phê thuốc, khiến mọi

thứ dường như đều đáng được xem xét. Bạn cười, căng thẳng, và anh ta
quay lại. “Sao?”

“Tớ ước chúng ta có thể sống trong căn nhà gỗ đó. Cậu và tớ.”

“Nhà gỗ nào nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.