KÝ ỨC ĐEN - Trang 199

“Ngôi nhà mà cậu dựng. Ở Wisconsin.” - Bạn thấy vẻ bối rối trên mặt

Drew, và bạn nói thêm - “Nếu có thật một căn nhà gỗ.”

“Tất nhiên là có căn nhà gỗ.”

Cơn phê của bạn cô đọng không khí, rồi tới khuôn mặt Drew đang hồi

phục lại với một vẻ thận trọng mới làm bạn thấy sợ. “Thế thì tớ sẽ nhớ
Sasha” - cậu ta chậm rãi nói. - “Cậu không nhớ à?”

“Tớ không thực sự hiểu cô ấy” - bạn nói, nghẹt thở, hơi tuyệt vọng. -

“Cậu không biết người cậu sẽ nhớ là ai đâu.”

Một nhà kho khổng lồ đã chắn giữa con đường và dòng sông, và bạn đi

dọc bên nó. “Có điều gì tớ không biết về Sasha sao?” - Drew hỏi vẫn với
giọng thân thiện bình thường, nhưng mà nó khác - bạn cảm thấy cậu ta đã
quay đi, và bạn bắt đầu hoảng sợ.

“Cô ấy từng là điếm” - bạn nói. - “Làm điếm và ăn trộm, đó là cách cô ấy

sống sót ở Naples.”

Khi bạn nói ra những lời này, một tiếng rú bắt đầu gào lên trong tai bạn.

Drew dừng bước. Bạn tin chắc cậu ta sẽ đánh bạn, và bạn chờ đợi điều đó.

“Chuyện đó thật điên rồ” - cậu ta nói. - “Thật kinh khủng khi cậu nói thế.”

“Hỏi cô ấy xem” - bạn gào lên, để tiếng nói to hơn tiếng rú đó. - “Hỏi gã

Lars người Thụy Điển đã từng chơi sáo mà xem.”

Drew lại bước đi, đầu cúi xuống. Bạn đi bên cạnh cậu ta, bước chân bạn

cho thấy nỗi sợ hãi của bạn: Mày vừa làm gì? Mày vừa làm gì? Mày vừa làm
gì? Mày vừa làm gì?
Câu FDR

[12]

này cứ lặp đi lặp lại trong đầu bạn, thủy

triều cuộn dâng, xăng chảy tràn trong phổi.

Drew dừng lại. Cậu ta nhìn bạn qua không khí lờ mờ, ám dầu, như thể cậu

chưa từng thấy bạn bao giờ.

“Ôi, Rob” - cậu ta nói. - “Cậu chính xác là kẻ khốn nạn.”

“Cậu là người cuối cùng biết đấy.”

“Không phải tớ. Sasha.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.