chuyển của nước xung quanh bạn - tất cả chuyện này chỉ xảy ra trong một
giây.
“Cứu! Drew!”
Khi bạn vùng vẫy, biết rằng mình không được sợ - sợ hãi sẽ rút kiệt sức
lực của bạn - tâm trí bạn lụi đi như nó vẫn vậy - rất dễ dàng, rất thường
xuyên, đôi khi chính bạn cũng chẳng biết - bỏ mặc Robert Freeman Jr. một
mình xoay sở với dòng chảy trong khi bạn rút về một khung cảnh rộng lớn
hơn, con sông và những tòa nhà, phố phường và đại lộ giống như những dãy
hành lang bất tận, ký túc đông nghịt sinh viên ngủ li bì, không khí cô đặc
hòa chung hơi thở của họ. Bạn luồn qua cửa sổ để mở ở phòng Sasha, lướt
trên bậu cửa xếp hàng những món đồ lưu niệm cô mang về từ các chuyến du
lịch: một vỏ sò trắng, một bức tượng nhỏ ngôi chùa màu vàng, một đôi xúc
xắc màu đỏ. Chiếc đàn hạc của cô ở trong góc cùng một chiếc ghế gỗ nhỏ.
Cô đang ngủ trên chiếc giường hẹp, mái tóc đỏ cháy của cô ngả tối sầm trên
nền tấm trải. Bạn quỳ xuống bên cô, hít vào mùi hương quen thuộc giấc ngủ
của cô, thì thầm vào tai cô những lời hỗn độn Tớ xin lỗi và Tớ tin ở cậu và
Tớ sẽ luôn bên cậu, bảo vệ cậu, và Tớ sẽ không bao giờ rời bỏ cậu, Tớ sẽ
ôm ấp lấy trái tim cậu suốt quãng đời còn lại của cậu, cho tới khi nước hất
vào vai và ngực khiến tôi choàng tỉnh và tôi nghe Sasha hét vào mặt tôi: Cố
lên! Cố lên! Cố lên!