KÝ ỨC ĐEN - Trang 206

“Con muốn gì từ bố, Alfred? Chúng ta có thể nói chuyện với nhau

không?”

“Bọn con thua.”

“Thế tỉ số thế nào, năm và tám?”

“Bốn và chín.”

“À. Vẫn còn thời gian.”

“Chẳng còn thời gian nào nữa” - Alfred nói. - “Hết thời gian rồi.”

“Mẹ con còn ở đấy không?” - Ted hỏi, hơi tuyệt vọng. - “Con chuyển máy

lại cho mẹ được chứ?”

“Miles muốn nói chuyện với bố.”

Ted nói chuyện với hai đứa con trai khác của hắn ta, chúng đã có thêm

nhiều kết quả trận đấu để báo cáo. Hắn cảm thấy mình giống một tay đầu
nậu cá cược. Chúng chơi mọi môn thể thao có thể tưởng tượng ra và cả một
số môn (với Ted) chẳng phải thể thao: bóng đá, hockey, bóng chày, bóng
vợt, bóng rổ, bóng bầu dục, đấu kiếm, vật, tennis, trượt ván (không phải thể
thao!), golf, bóng bàn, Video Voodoo (hoàn toàn không phải thể thao, và Ted
không đồng ý cho chơi), leo vách đá, trượt patin, nhảy bungee (Miles, con
cả, Ted cảm giác thằng bé thích thú việc hủy hoại bản thân), cờ tào cáo
(không phải thể thao!), bóng chuyền, bóng Wiffle, bóng bầu dục, cricket
(đây là đất nước nào vậy?), bóng quần, bóng nước, ba-lê (Alfred, tất nhiên),
và gần đây nhất, Tae Kwon Do. Nhiều khi, Ted cảm thấy rằng các con trai
của hắn chơi thể thao chỉ để đảm bảo sự có mặt của hắn bên một số lượng
sân chơi lớn nhất có thể, và hắn có mặt, gào lạc giọng giữa những đống lá
rụng và mùi khói củi của mùa thu, giữa bãi cỏ bốn lá đọng sương long lanh
ngũ sắc của mùa xuân, và giữa không gian ẩm ướt, muỗi bay la đà của
những mùa hè phía bắc bang New York.

Sau khi nói chuyện với vợ và các con trai, Ted thấy say, lo lắng khi phải

rời khỏi khách sạn. Hắn hiếm khi say; cơn say buông một tấm mành bạc
nhược xuống đầu hắn, đánh cắp mất hai, ba tiếng quý giá hắn có mỗi đêm -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.