KÝ ỨC ĐEN - Trang 207

sau khi ăn tối với Susan và bọn trẻ - dành để nghĩ và viết về nghệ thuật.
Đúng ra, hắn phải nghĩ và viết về nghệ thuật thường xuyên, nhưng nhiều yếu
tố làm cho việc suy nghĩ và viết lách vừa không cần thiết (hắn làm việc ở
một trường cao đẳng hạng ba, chẳng có nhiều áp lực phải xuất bản) vừa
không khả dĩ (hắn dạy ba khóa lịch sử nghệ thuật một học kỳ và làm hàng
đống công việc hành chính - hắn cần tiền). Không gian để suy nghĩ và viết
của hắn là gian làm việc nhỏ xíu trong một góc của căn nhà bừa bộn, ở cửa
hắn lắp khóa để tránh không cho bọn trẻ vào. Đám con trai của hắn khẩn
khoản tụ tập bên ngoài cửa với vẻ mặt bần thần đến nhói lòng. Chúng không
được phép gõ cửa căn phòng nơi hắn suy nghĩ và viết về nghệ thuật, nhưng
hắn không tài nào cấm được chúng lảng vảng bên ngoài, những sinh vật
hoang dã ma quái đang uống ánh trăng trong hồ nước, đôi chân trần của
chúng cào bới tấm thảm, để lại những vết dầu mà mỗi tuần hắn lại chỉ ra cho
Elsa, người dọn nhà. Hắn thường ngồi trong phòng làm việc, lắng tai nghe
cử động của đám con trai, tưởng tượng mình cảm thấy hơi thở nóng hổi kỳ
dị của chúng. Mình sẽ không cho chúng vào, hắn tự nhủ. Mình sẽ ngồi đây
mà nghĩ về nghệ thuật. Nhưng hắn nhận ra trong tuyệt vọng rằng thường thì
hắn chẳng nghĩ được gì về nghệ thuật. Hắn chẳng nghĩ cái gì cả.

Hoàng hôn, Ted tản bộ dọc Via Partenope tới quảng trường Piazza

Vittoria. Ở đó các gia đình tụ tập đông nghịt, trẻ con tâng bổng những quả
bóng đá hàng chợ, chuyện trò râm ran bằng thứ tiếng Ý nheo nhéo. Nhưng
cũng có một sự hiện diện khác, trong ánh sáng nhạt nhòa: Những thanh niên
lang bạt, bẩn thỉu, lơ mơ sợ hãi, những kẻ biến thành phố này thành nơi có tỉ
lệ thất nghiệp ba mươi ba phần trăm, những thành viên của một thế hệ từ bỏ
quyền công dân để du thủ du thực quanh những công trình đổ nát này của
nước Ý nơi tiền nhân thế kỷ mười lăm của chúng đã sống huy hoàng, những
kẻ hít ma túy trên bậc tam cấp của những nhà thờ có hầm mộ là nơi mà
chính những tiền nhân kia giờ đây đang nằm, quan tài nhỏ bé của họ chất lên
nhau như đống củi. Ted lảng tránh khỏi đám thanh niên đó, dù hắn cao một
mét tám lăm và nặng một tạ, với khuôn mặt trông qua gương nhà tắm thì khá
vô hại nhưng thường khiến đồng nghiệp phải hỏi xem có chuyện gì hay sao.
Hắn sợ Sasha ở trong đám trẻ đó - sợ rằng con bé đang nhìn hắn qua ánh đèn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.