KÝ ỨC ĐEN - Trang 211

“Đi... đi thăm bạn” - Sasha nói. - “Cậu thì sao?”

“Chỉ... đi dạo thôi!” - Hắn đáp, quá to. Họ vừa bước lên bậc tam cấp. -

“Chân bị cà nhắc à?”

“Cháu bị vỡ mắt cá chân ở Tangiers” - con bé đáp. - “Cháu ngã xuống

một cầu thang dài.”

“Cậu mong là cháu đã đi khám bác sĩ.”

Sasha nhìn hắn với vẻ mặt khổ sở. “Cháu đã bó bột mất ba tháng rưỡi.”

“Thế sao còn cà nhắc?”

“Cháu không rõ nữa.”

Con bé đã lớn lên. Và sự trưởng thành này quá cương quyết, bản danh

mục của nó quá dồi dào với ngực, mông và đường eo cong cong, với lối
búng tàn thuốc điệu nghệ, thế nên Ted nhận thấy sự thay đổi này ngay lập
tức. Một phép màu. Mái tóc của con bé không đỏ bằng thời xưa nữa. Gương
mặt nó mong manh mà tinh quái, sắc da xam xám thu hút bao nhiêu màu từ
thế giới xung quanh nó - tím, xanh, hồng - tựa hồ một khuôn mặt dưới nét vẽ
của Lucian Freud

[13]

. Con bé trông giống như một cô gái của trăm năm

trước, không thể sống lâu mà sẽ chết trong khi sinh nở. Một cô gái có những
cái xương yếu ớt chưa lành hẳn.

“Cháu sống ở đây à?” -Hắn hỏi. - “Naples?”

“Ở một khu đẹp hơn” - Sasha đáp, với điệu bộ màu mè. - “Cậu thì sao,

cậu Teddy? Cậu vẫn sống ở Mount Gray, New York?”

“Vẫn thế” - hắn đáp, giật mình trước sự nhắc nhở của con bé.

“Có phải nhà cậu rất to? Ở đó vẫn có nhiều cây chứ? Cậu có xích đu lốp

xe không?”

“Bạt ngàn cây. Một cái võng chả ai dùng.”

Sasha ngừng lại, nhắm mắt lại như thể đang hình dung. “Cậu có ba con

trai” - nó nói. - “Miles, Ames, và Alfred.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.