KÝ ỨC ĐEN - Trang 28

nghĩ ngớ ngẩn, nhưng vẫn mong mỏi được trần tình vụ nói lộn nực cười đó
với đứa con học lớp bốn. Ham Muốn Tiết Lộ, bác sĩ Beet gọi cảm giác thôi
thúc ấy là vậy, và ông luôn khuyên Bennie viết ra những điều anh muốn kể
lể chứ đừng đặt gánh nặng lên con trai bằng những câu chuyện ấy. Giờ
Bennie đang làm điều ấy, nguệch ngoạc chữ vô vọng lên mặt sau của một
tấm vé đỗ xe anh có từ ngày hôm trước. Rồi khi nhớ lại chuyện bẽ mặt trước
đó, anh viết thêm vào dòng hôn Mẹ Bề trên.

“Nào, ông tướng” - anh nói. - “Con thích làm gì?”

“Không biết nữa.”

“Mong muốn đặc biệt nào đó?”

“Không có.”

Bennie bất lực nhìn ra ngoài cửa sổ. Mấy tháng trước, Chris đã đề nghị

thôi cuộc hẹn hàng tuần với bác sĩ Beet, thay vào đó dành buổi chiều ấy
“làm bất cứ gì”. Từ đó họ chưa quay lại, một quyết định mà giờ đây Bennie
thấy hối tiếc; “làm bất cứ gì” đã dẫn tới những buổi chiều rời rã, thường bị
rút ngắn khi Chris tuyên bố nó có bài tập về nhà cần làm.

“Uống cà phê nhé?” - Bennie gợi ý.

Một thoáng mỉm cười. “Con uống Frappuccino được không?”

“Đừng nói với mẹ nhé.”

Stephanie không đồng ý cho Chris uống cà phê - cũng hợp lý thôi, vì

thằng bé mới lên chín - nhưng Bennie không cưỡng được ý muốn mãnh liệt
được thách thức những thỏa thuận với người vợ cũ. Bội Ước, bác sĩ Beet gọi
nó là vậy, và cũng giống như Ham Muốn Tiết Lộ, nó thuộc danh sách những
điều bất khả.

Hai cha con mua cà phê rồi quay trở lại chiếc Porsche để uống. Chris tu

ừng ực cốc Frappuccino. Bennie mở cái hộp tráng men đó, nhón mấy mảy
vàng, rồi thả xuống dưới cái nắp nhựa của chiếc cốc.

“Gì vậy ạ?” - Chris hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.