KÝ ỨC ĐEN - Trang 315

Mặt Lulu chín hồng ở mức Alex chưa từng thấy: một sức nóng đỏ lựng ùa

lên khắp mặt cô nhanh đến nỗi mang lại cảm giác như một điều gì rất khủng
khiếp đang diễn ra, như thể cô đang nghẹt thở hoặc sắp chảy máu. Alex kéo
mình ngồi thẳng dậy và kiểm tra Cara-Ann. Anh thấy mắt con bé đã mở to.

“Anh nói đúng” - Lulu nói, hít vào một hơi yếu ớt. - “Tôi xin lỗi.”

“Không sao” - Alex nói. Cơn đỏ mặt ấy còn khiến anh bất an hơn cả sự tự

tin của Lulu. Anh quan sát nó tan biến khỏi gương mặt cô, để lại làn da trắng
ngần đối lập. “Cô ổn chứ?” - Anh hỏi.

“Tôi không sao. Tôi chỉ thấy mệt vì nói chuyện.” “Tương tự” - Alex nói.

Anh cảm thấy kiệt sức.

“Có quá nhiều con đường dẫn tới cái sai” - Lulu nói. - “Tất cả những gì

chúng ta có là các phép ẩn dụ, mà chúng thì chẳng bao giờ tiệm cận cái
đúng. Ta không bao giờ có thể đơn thuần Nói. Ra. Điều. Đó.”

“Ai đấy?” - Cara-Ann hỏi, chằm chằm nhìn Lulu.

“Đó là cô Lulu.”

“Tôi T

[20]

anh được chứ?” - Lulu hỏi.

“Ý cô là...”

“Ngay bây giờ. Tôi T bây giờ được chứ.” - Câu hỏi đó là một thủ tục; cô

đã khởi động handset rồi.

Một thoáng sau handset của Alex rung lên trong túi quần; anh phải đẩy

Cara-Ann lên mới lấy được nó ra. U hav sum nAms 4 me? anh đọc trên màn
hình.

hEr thA r, Alex gõ, rồi chuyển danh sách năm mươi liên lạc đó, kèm theo

các ghi chú, manh mối về góc độ tiếp cận và những điều cấm kỵ cá nhân,
sang handset của Lulu.

GrAt. Il gt 2 wrk

[21]

.

Họ nhìn nhau. “Việc đó đã rất dễ” - Alex nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.