“Tôi hiểu” - Lulu đáp. Cô có vẻ ngái ngủ với cảm giác nhẹ nhõm. - “Nó
thuần túy - không triết học, không ẩn dụ, không phán xét.”
“Gì vậy” - Cara-Ann nói. Con bé chỉ vào handset của Alex, món đồ mà
anh đang vô tình sử dụng cách mặt con bé mươi phân.
“Không” - anh nói, bỗng nhiên lo lắng. - “Chúng tôi, chúng tôi phải đi.”
“Chờ đã” - Lulu nói, dường như để ý thấy Cara-Ann lần đầu tiên. - “Tôi
sẽ T con bé.”
“Ôi, chúng tôi không...” - nhưng Alex cảm thấy không thể giải thích với
Lulu những niềm tin mà anh chia sẻ với Rebecca về con cái và handset. Giờ
thì handset của anh lại rung; Cara-Ann ré lên vui sướng rồi đưa ngón trỏ
mũm mĩm chọc vào màn hình. “Con làm được rồi” - nó thông báo với anh.
Litl grl, U hav a nyc dad
, Alex đọc to lên theo nghĩa vụ, và lập tức một
cơn đỏ mặt ùa lên khuôn mặt của chính anh. Cara-Ann bấm thùm thụp lên
các phím với cơn phấn khích hăng say của một con chó đói vào được khu
giết mổ. Lúc này một rắc rối xuất hiện, một trong những bức ảnh động vật
mà người ta gửi cho trẻ con: con sư tử nằm dưới ánh nắng lấp lánh. Cara-
Ann zoom vào các phần khác nhau của con sư tử như thể con bé đang làm
thế từ lúc lọt lòng. Lulu vừa T: Nvr met my dad. Dyd b4 I ws brn
. Alex
đọc thầm câu này.
“Ôi. Tôi rất tiếc” - anh nói, ngước nhìn Lulu, nhưng giọng anh dường như
quá to, một sự xâm phạm lỗ mãng. Anh cụp mắt xuống, và trong khi Cara-
Ann nhấp trỏ loạn xị, anh tìm cách T được: Sad
.
Ancnt hstry
, Lulu T lại.
“Của con!” - Cara-Ann gào lên tức tối hết cỡ, nhoài ra khỏi địu và chọc
ngón trỏ vào túi quần Alex. Bên trong đó, cái handset đang rung - đã rung
liên tục suốt nhiều giờ kể từ lúc anh và Cara-Ann rời khỏi quán ăn. Có lẽ
nào con gái anh cảm nhận được sự rung đó qua cơ thể anh?
“Kẹo que của con!” - Alex không rõ tại sao con bé lại gọi handset như
vậy, nhưng tất nhiên anh không chỉnh con bé.