KÝ ỨC ĐEN - Trang 326

cho biết Bennie cần hỗ trợ, Alex đã len lỏi qua một rừng kiểm tra an ninh để
tới chỗ xe moóc của Scotty Hausmann.

Bên trong, Bennie và một nhân viên thiết bị già nua đang ngồi gò lưng

trên ghế gấp màu đen. Không thấy bóng dáng của Scotty Hausmann đâu. Cổ
họng Alex khô cong. Im invsbl, anh nghĩ.

“Bennie, nghe tôi này” - ông già kia nói. Hai tay ông ta run rẩy dưới cổ

tay của chiếc áo sơ mi sọc vuông.

“Cậu có thể làm chuyện này” - Bennie nói. - “Tôi đang nói với cậu đấy.”

“Nghe tôi đã, Bennie.”

“Đứng yên bên cửa, Alex” - Bennie nói lại, và ông có lý - Alex đã định

bước lại gần hơn, để hỏi Bennie nghĩ ông đang cố làm cái quái gì: Đặt ông
già hom hem này vào vị trí của Scotty Hausmann? Để đóng vai người đó?
Một kẻ mà hai má trũng sâu và hai tay đỏ lựng nhăn nheo tới nỗi trông như
ông đánh một ván bài còn khó, nói gì tới đánh một nhạc cụ lạ lùng cuốn hút
mà ông phải kẹp giữa hai đầu gối? Nhưng khi Alex chạm mắt vào dụng cụ
đó, anh bỗng hiểu ra, với một cơn sợ hãi trào lên trong dạ: Ông già hom hem
này chính là Scotty Hausmann.

“Mọi người đều ở đây” - Bennie nói. - “Mọi sự đang tiến triển. Tôi không

thể dừng lại được.”

“Quá muộn rồi. Tôi đã quá già. Tôi chỉ... tôi không thể.”

Giọng Scotty Hausmann nghe như vừa khóc hoặc sắp khóc - có thể là cả

hai. Ông ta có mái tóc dài ngang vai vuốt ra sau và đôi mắt trống rỗng khinh
khi, tất cả những điều đó gộp thành ấn tượng về một kẻ lang thang, dù ông ta
đã cạo râu. Tất cả những gì Alex nhận ra là hàm răng của ông ta: trắng bạch
và lấp lánh - khiến ta bối rối, như thể chúng biết ta chỉ có thể làm bấy nhiêu
nữa thôi với khuôn mặt rã rời này. Và Alex hiểu rằng Scotty Hausmann
không tồn tại. Ông là một vỏ bọc từ ngữ trong hình dạng con người: Một cái
vỏ mà đặc tính của nó đã biến mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.