“Lulu” - Alex nói với Bennie, rồi lắc lắc đầu.
“Cô ấy sẽ điều khiển thế giới này” - Bennie nói.
Scotty lên sân khấu và ngồi xuống ghế. Không hề liếc nhìn khán giả và
không một lời giới thiệu, ông bắt đầu chơi “I Am a Little Lamb” một bản
nhạc mà sự thơ trẻ đã thành ra trái ngược dưới nét chạm khắc bập bùng của
cây slide guitar, sự phức tạp réo rắt cuồn cuộn của nó. Tiếp theo ông chơi
“Goats Like Oats” và “A Little Tree Is Just Like Me.” Bộ khuếch đại chuẩn
và mạnh đủ để lấn át tiếng chopper ầm ầm và lan tỏa âm thanh tới tận những
ngóc ngách xa nhất của đám đông, nơi ẩn khuất giữa các tòa nhà. Alex lắng
nghe mà lòng co rúm lại, chờ tiếng gào rống xua đuổi từ hàng nghìn người
mà anh đã bí mật xoay sở đưa họ tụ tập về đây, thiện ý của họ đã bị đánh
thuế bằng việc phải chờ đợi lâu. Nhưng chuyện đó không xảy ra; các
pointer, vốn đã biết các bài hát này, vỗ tay và hú hét tán thưởng, người lớn
thì dường như thích thú, đắm mình trong các lời hát ý nhị và ẩn dụ, thứ vốn
không khó nhận ra. Và rất có thể là một đám đông ở một thời khắc lịch sử
đặc biệt sẽ tự lý giải cho sự tập hợp của nó, giống như tại Human Be-In lần
đầu tiên, Monterey Pop và Woodstock. Cũng có thể hai giai đoạn chiến tranh
và bị giám sát an ninh đã thôi thúc sự khát khao thể hiện nỗi bất an của
chính họ trong hình hài một người đàn ông cô độc bồn chồn bên cây slide
guitar. Bất kể vì lý do gì, một không khí tán thưởng dồn dập như mưa dâng
lên từ giữa đám đông và lan tỏa ra tới tận rìa, nơi người ta chen lấn cạnh các
tòa nhà và waterwall, rồi dội lại Scotty với một cường lực tăng gấp đôi, nhấc
ông ra khỏi ghế, đứng lên (các nhân viên thiết bị nhanh chóng điều chỉnh
các microphone), nổ tung cái lớp vỏ khô khốc run rẩy mà Scotty khoác chỉ
vài giây trước và thổi bùng lên một cái gì đó mạnh mẽ, đầy quyền năng, và
đáng sợ. Bất cứ ai ở đấy vào ngày hôm đó đều kể rằng concert ấy thực sự
bắt đầu khi Scotty đứng lên. Khi ông bắt đầu hát những bài ông đã viết bao
nhiêu năm trong bóng tối, những bài hát chưa ai từng nghe và không giống
bất cứ thứ gì - “Eyes in My Head,” “X’s and O’s,” “Who’s Watching
Hardest” - những bản ballad về sự hoang tưởng và mất kết nối xé ra từ lồng
ngực của một người mà chỉ nhìn ta cũng biết là chưa bao giờ có trang cá