KÝ ỨC ĐEN - Trang 90

chàng mặc vest đen đi vào, một bên tai đeo kim cương, anh ta vọc vạch mấy
cái ống của Lou rồi kiểm tra huyết áp. Ở dưới chăn, những cái ống ngoằn
ngoèo dẫn từ những bộ phận khác trên người Lou vào những cái túi nhựa
trong. Tôi cố không nhìn vào đó.

Một con chó sủa. Mắt Lou nhắm nghiền lại, rồi anh khịt mũi. Tay y tá

kiêm quản gia ăn mặc chải chuốt xem đồng hồ đeo tay rồi ra khỏi phòng.

Thế ra nó là như vậy đấy - thứ khiến tôi trả giá cả cuộc đời. Một người

đàn ông hóa ra đã già, một ngôi nhà hóa ra đã trống không. Tôi không ngăn
được, bật khóc. Rhea vòng tay ôm lấy tôi. Dù đã qua bao nhiêu năm như
vậy, cô vẫn không lưỡng lự. Da cô đã nhão - làn da tàn nhang sẽ lão hóa
sớm, Lou từng nói với tôi vậy, mà Rhea thì cả mặt tàn nhang. “Cô bạn Rhea
của chúng ta” - anh đã nói - “cô ấy thật đáng thương.”

“Cậu có ba đứa con” - tôi sụt sùi trong mái tóc cô.

“Suỵt.”

“Còn tớ có gì chứ?”

Theo tôi nhớ thì bọn trẻ ở trường trung học giờ toàn làm phim, chơi máy

tính. Làm phim trên máy tính. Một cuộc cách mạng, tôi nghe người ta
thường nói thế. Tôi đang học tiếng Tây Ban Nha. Buổi tối, mẹ tôi kiểm tra
tôi bằng flash card.

Ba đứa trẻ. Đứa lớn nhất, Nadine, đã gần bằng tuổi tôi ngày tôi gặp Lou.

Mười bảy tuổi, đi nhờ xe. Khi đó anh đang lái chiếc Mercedes đỏ. Năm
1979, đó có thể là khởi đầu của một câu chuyện hấp dẫn, một câu chuyện có
thể xảy ra bất cứ điều gì. Giờ thì đó là lời kết. “Tất cả chuyện đó chẳng vì lý
do nào cả” - tôi nói.

“Điều ấy không bao giờ đúng” - Rhea nói. - “Chỉ là cậu chưa tìm ra lý do

đó thôi.”

Suốt đường đời, Rhea luôn biết mình đang làm gì. Dù khi nhảy, dù khi

khóc. Dù khi thác loạn, cô cũng còn nửa tỉnh.

Tôi thì không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.