KÝ ỨC ĐEN - Trang 99

Tôi đặt bộp con cá lên mặt quầy tiếp tân bằng cẩm thạch. Nước ướt nhẹp

bắn ra đánh soạt - tôi thề rằng nghe đúng là tiếng cá không lẫn vào đâu
được. Cô tiếp tân (tóc đỏ, mắt xanh, miệng chúm chím như cánh hoa, kiểu
con gái khiến ta muốn ghé sát vào mà nói với giọng ôi chao ngọt ngào âu
yếm, Em chắc là rất thông minh; nếu không thì làm sao có được công việc
này?
) nhìn lên rồi nói: “Xin chào.”

“Tôi tới gặp Bennie” - tôi nói. - “Bennie Salazar.”

“Anh ấy có hẹn với anh không?”

“Ngay lúc này thì không.”

“Tên anh?”

“Scotty.”

Cô đeo bộ tai nghe mà khi cô nói vào một cái móc nối nhỏ xíu kéo ra

trước miệng thì tôi nhận ra thật tình đó là một chiếc điện thoại. Sau khi cô
nói tên tôi, tôi thấy môi cô thoáng cong lên, như đang giấu đi một nụ cười.
“Anh ấy đang họp” - cô nói với tôi. - “Nhưng tôi có thể để lại lời nhắn...”

“Tôi sẽ đợi.”

Tôi đặt con cá lên chiếc bàn kính, bên cạnh đống tạp chí, rồi ngồi xuống

chiếc ghế da đen. Lớp vải bọc tỏa ra mùi da hết sức ngọt ngào. Một cảm
giác vô cùng thư giãn len qua tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Tôi muốn
ở lại đó mãi mãi, rời bỏ căn hộ trên East Sixth Street và sống phần đời còn
lại trong phòng chờ của Bennie.

Sự thật: đã lâu rồi tôi không giao tiếp xã hội. Nhưng phải chăng chuyện

như thế cũng là bình thường trong “thời đại thông tin” này, khi ta có thể
lượn lờ quanh hành tinh và vũ trụ mà chẳng phải nhích mông khỏi cái sofa
nhung xanh lá mà ta đã moi được từ đống rác rồi biến nó thành điểm nhấn
cho căn hộ trên East Sixth Street? Hàng đêm tôi bắt đầu bằng việc gọi đậu
đũa Hồ Nam, rồi chiêu sạch món đó bằng rượu Jägermeister. Tôi có thể ăn
được nhiều đậu đũa tới lạ lùng: bốn suất, năm suất, có khi hơn. Qua số gói
sốt đậu nành và đôi đũa gửi kèm, tôi biết Fong Yu tin rằng tôi đang làm tiệc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.