KÝ ỨC VỤN 2 - Trang 180

Mạ mình suýt đánh rơi cái mâm nhưng bà trấn tĩnh lại được, bà

lườm ông ngoại, nói thôi đi bọ, tin chi ba chuyện tầm vơ. Mạ tôi
bưng mâm quay ngoắt, nhưng kể từ đó bà đi không vững nữa, đất trời
quanh bà chao đảo ngả nghiêng.

Tới gần giếng mạ tôi ngồi sụp xuống, bà ngồi ngửa mặt trông

trăng cả tiếng đồng hồ. Và bà đi, cứ ngửa mặt trông trăng như thế bà
đi như kẻ mộng du ra đến tận bờ sông Linh. Lần đầu tiên mạ tôi khỏa
thân dưới trăng, bà ngập vào sông Linh bơi lội tha hồ cho tới khuya.
Trăng 11 đã tàn từ lâu mạ tôi vẫn không về, bà ngồi thu lu trên bờ đê
nhìn trời đang rựng sáng. Bà sợ phải về nhà, hai ông bà già ốm yếu
già nua và 9 đứa em đang nằm ngổn ngang trên sạp nứa sẽ làm tắt
ngúm giấc mơ đẹp nhất của đời bà, giấc mơ chàng công tử đẹp trai
với nàng nhà quê đói rách rốt cuộc vẫn chỉ là giấc mơ hão.

Thế rồi một ngày ba tôi xuất hiện trước ngõ với tư cách chàng rể

đón mạ tôi về nhà chồng giữa năm trăm cây đèn lồng, một ngàn chiếc
chiếu hoa do ông bác Vĩ bỏ tiền ra rải dọc lối vào ngôi nhà tranh rách
nát mười hai miếng ăn ông bà ngoại của tôi. Sự kiện này làm rúng
động Thị trấn bốn ngàn nóc nhà, duy nhất chỉ có hai nhà lầu, đó là
nhà ông bác Vĩ và nhà ông Hiệp Phú cũng là ông bác tôi nốt. Một
giàn kèn đồng Tây bốn mươi người thuê tận Thị xã Hoa Hồng đồng
loạt cất tiếng vang rền khi ba tôi bước vào ngõ làm ngất ngây hết lượt
dân Thị trấn.

Cả nhà ông bà ngoại tôi đứng ngẩn ngơ nhìn ra như là chuyện của

ai đó chứ không phải của nhà mình. Ông ngoại tôi véo đùi hai ba lần,
nói oa chà, mơ hay thiệt ri bay! Dù đã được báo trước mạ tôi cũng
không khỏi bàng hoàng. Những gì đang diễn ra trước mắt khiến bà
choáng ngợp đến nỗi không đứng vững được nữa. Mạ tôi ngã khụy
xuống sân nhà, lấm hết bộ quần áo lụa màu mỡ gà ông ngoại tôi phải
bán đi một con bò con mới mua được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.