đốt cháy lên, phải vất vả lắm bà mới làm nó nguội đi được. Thế cũng
đủ cho mạ tôi hạnh phúc.
Hạnh phúc của mạ tôi giản đơn như cây cỏ, cứ ba năm hai lần vác
cái bụng vượt mặt đi lại vênh vang giữa chợ phiên và hả hê chửi ba
tôi như chửi chó mỗi lần vượt cạn.