KÝ ỨC VỤN 2 - Trang 183

Vẩn vơ phố cổ

Mình có mười năm sống ở phố cổ Hà Nội.

Nhà mình ở phố Lò

Sũ, con phố chỉ chừng vài trăm mét, từ đó ra hồ Hoàn Kiếm cũng chỉ
vài trăm mét. Sáng nào mình cũng chạy ba vòng quanh Bờ Hồ rồi
lững thững vòng quanh các phố quanh đây hưởng cái tinh mơ Hà
Thành hoặc đi bộ chừng vài trăm mét đến phố Lý Quốc Sư rủ Lê
Thiết Cương đi ăn phở, ở đấy có quán phở ngon nổi tiếng. Xong lại đi
bộ chừng vài trăm mét nữa đến phố Nhà Chung rủ Nguyễn Việt Hà ra
góc sân Nhà Thờ Lớn uống cà phê tán phét. Phố cổ Hà Nội như một
ngôi làng cổ, nhà này đến nhà kia chỉ cần đi bộ, xa lắm cũng chỉ một
cuốc xích lô.

Đôi khi mình cùng Phạm Xuân Nguyên đi bộ đến Cà phê Lâm

phố Nguyễn Hữu Huân, quán cà phê nổi tiếng Hà Thành ngày xưa,
nơi danh sĩ Bắc Hà vẫn thường tụ bạ. Cà phê Lâm bây giờ vẫn ngon,
cái ngon xưa cũ, ai sành cà phê mới thấm. Mình chẳng sành cà phê,
ngồi ở đấy chỉ để nhớ ngày xưa Văn Cao, Bùi Xuân Phái, Dương
Bích Liên... đã từng ngồi ở đấy.

Vào quán cà phê Lâm không phải để nói, một người một ly cà phê

phin, một điếu thuốc cứ thế mà trầm ngâm, chẳng ai nói với ai. Từ nhà
mình đến cà phê Lâm chỉ vài trăm mét, hầu như ngày nào mình cũng
đến cà phê Lâm ngồi một mình cả tiếng đồng hồ, chỉ ngồi im thế thôi,
chẳng nghĩ ngợi gì. Ấy là cái thú của những ai có tâm trạng như Thi
Hoàng: “Có những buổi chiều không biết cất vào đâu”.

Có lần mình gặp Trịnh Công Sơn ở đấy, anh cũng cà phê một mình.

Anh nói mỗi lần ra Hà Nội dù bận rộn thế nào mình cũng tới cà phê
Lâm, chỉ đến một mình không cùng ai. Không phải để nhớ các danh sĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.