KÝ ỨC VỤN 2 - Trang 181

Trời, Phật tới nhà cũng đến thế mà thôi.
Mạ tôi ngây ngất đến độ coi sự dửng dưng của ba tôi trong đám

cưới cũng như trong suốt ba mươi đêm bà vò võ đợi ông trên chiếc
giường gỗ lát bốn chân quỳ rộng rinh rang, chạm trổ tinh vi trong căn
buồng thơm nức mùi gỗ pơ-mu, không một lần ông bước vào, cũng chỉ
là một thử thách thánh thần trước khi ban cho bà thứ ân huệ vĩnh hằng.

Đêm thứ ba mươi mốt ba tôi mới chịu vào buồng, khi không còn tìm

được bất kì lí do chính đáng nào để từ chối hợp cẩn với người đàn bà
hơn mình hai tuổi, vì những thề thốt nặng lời của cha mẹ hai bên, buộc
phải coi nhau là vợ chồng. Ông vén tấm màn che cửa uể oải bước vào,
uể oải ngồi xuống cạnh mạ tôi. Và ông ngáp, cái ngáp kiêu ngạo đáng
ghét.

Mạ tôi giấu hân hoan vào bộ ngực đầy, giấu luôn đôi mắt long

lanh chứa chan hy vọng. Bà ráng làm mặt giận, cố hắt ra một câu suốt
ba mươi đêm vò võ một mình bà đã nhẩm thuộc làu, nói răng không
đi luôn đi, vô đây mần chi. Nhưng bà đã không nói được. Khi ba tôi
cầm nhẹ tay bà, nói giận anh không, bà đã khóc òa.

Mạ tôi suốt đời không biết người đàn ông nào khác ngoài ba tôi.

Không phải vì thứ đức hạnh truyền kiếp của đàn bà chân quê, chính
là vì bà tự biết mình được hưởng phúc quá lớn, hơn vạn đêm được
“quân tử nằm kề”, con số chính xác có trừ đi khoảng bốn ngàn đêm
ba tôi vắng nhà đi công tác hoặc qua đêm với một ai đó trong bốn
chục người tình nửa nắng của ông.

Điều duy nhất mạ tôi quan tâm là làm sao ông không chán bà chứ

không bao giờ dám nghĩ điều ngược lại. Mạ tôi không cần đếm xỉa
đến bao nhiêu lần ba tôi ôm ấp người tình, bà chỉ cần biết thời khắc
ông riết bà vào lòng, đẩy bà vào rên xiết ái ân, dù không ít lần ông là
kẻ chiến bại, bẽ bàng nằm trơ trong hừng hực lửa tình chính ông đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.