KÝ ỨC VỤN 2 - Trang 47

các ông đừng nhắc đến văn tôi nữa nhé, đừng có mà in đi in lại văn
tôi. Tôi đang cố quên đi, sai lầm một thời nông nổi, càng quên thật
nhanh càng tốt.

Tín có thơ Mười sáu cuộc chiến tranh, tiểu thuyết Bè Trầm, mình

có cái gì nhỉ, than ôi.

5. Cái xứ chi kì, quan tâm đến bao bì là chuyện thường nhưng

thiêng liêng hóa bao bì thì có lẽ ở đây chỉ có một. Mỗi lần sang nhà
anh Mỹ (Nguyễn Quang Mỹ) chơi, anh cứ nhắc mày làm cái tiến sĩ đi
em, mày có mấy trăm giờ dạy rồi, thế nào cũng được phó giáo sư. Ôi
giời! Giáo sư giáo seo, nhà văn nhà veo, nhân dân nhân deo... chẳng
qua trời hành mà đeo lấy thôi, sung sướng cái gì mà giành giật.

Có thằng chầu chực chuyện đi Tây, chuyến nào cũng lo không biết

báo Tây, đài Tây, ti-vi Tây có nhắc đến mình không. Mốt bây giờ hễ
được Tây nhắc thì mới sang, Tây nhắc rồi thì thích lắm, lưu hình lưu
báo y chang lưu bảo vật. Nhưng hễ có ai nói tôi nghe đài này đài nọ,
báo này báo nọ phỏng vấn ông đấy thì làm bộ uể oải nói thế à, ừ cũng
có mấy thằng nó đến hỏi, mất thời giờ với chúng nó quá. Có biết đâu
thứ Tây mà mình vẫn giao du, đa phần cũng chỉ là lũ Cowboy.

Đại hội nhà văn lần thứ mấy không nhớ nữa, anh Phan Vũ khi đó

đã 75,76 tuổi, nói tụi bay chơi đâu cho tao đi với. Mình hỏi bạn anh
đâu cả rồi, anh nói chết hết trọi... đú má. Mình biết bạn anh còn
nhiều, chết sao hết được, nhưng rặt chỉ bao bì không thôi, còn lại thì
rỗng không. Bao bì thì tính làm gì, chơi làm gì, phí. Sắp đến cõi rồi,
mười ông thì có đến chín ông ngồi lo bao bì sao cho hoàn hảo, hễ ai
động đến cái là lồng lên như sói.

Ừ nhỉ, bây giờ ngoảnh đâu cũng thấy toàn bao bì, bạn bè một thuở

đâu rồi tá?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.