LÁ CỜ THÊU 6 CHỮ VÀNG - Trang 64

khổ sở. Mật nghe theo lời Vương. Cả một dải Đà Giang từ đấy sóng yên bể
lặng.

Khi Hoài Văn tới dinh Chiêu Văn Vương, thì thấy Vương đang ngồi

ngoài vườn đánh cờ với Triệu Trung. Triệu là một tướng giỏi của nhà Tống,
không chịu làm nô lệ nhà Nguyên, đã sang ở nhờ nước Nam và hiện là môn
khách của Chiêu Văn Vương.

Nghe Hoài Văn nói hết nỗi niềm, Chiêu Văn Vương cười và bảo:

- Ta biết được ý của Tiết chế rồi. Thời cơ đuổi giặc không xa nữa đâu.

Cháu hãy nuôi cái giận cho lớn, luyện cái chí cho bền, đợi ngày lập công.
Cháu luyện tập thuỷ chiến đã giỏi chưa?

Hoài Văn trở về, lòng vẫn không vui. Chàng tiếc những ngày ở Ma Lục,

thật là dọc ngang trời đất, phỉ chí tang bồng. Thấy Hoài Văn kém ăn kém
ngủ, người tướng già hỏi:

- Sao vương tử ít lâu nay cứ buồn rười rượi?

Hoài Văn nói:

- Giặc chiếm gần hết nước, cái cơ nguy không còn chỗ dung thân đã rõ

rành rành. Thế mà ngày qua tháng lại, ta cứ mòn mỏi ở đây, vui làm sao
được?

- Quốc công bảo đến hè là quét sạch sành sanh quân giặc. Nay đã sang hè

rồi. Vương tử phải mừng mới phải chứ.

- Ta đợi chờ mãi rồi, không chịu được nữa. Ta muốn rút sáu trăm quân

riêng của ta trở lên Lạng Giang với Thế Lộc, cùng đánh giặc như dạo nào.
Chứ ở mãi đây thì ta chết mất. Đêm qua, ta mê thấy nằm ở động Ma Lục,
anh em Thế Lộc thấy ta lên mừng không kể xiết. Ta phải trở lên Ma Lục, để
giữ đúng lời hứa với Thế Lộc. Người quân tử không thể sai lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.