“Tôi khá chắc Christopher không phải pháp sư, Jason, ngay cả
khi cậu thừa nhận ngài ấy thực hiện những nghi thức ma quỷ
trong tháp. Tôi từng nhìn thấy con Chó săn Địa ngục. Tôi cũng
nghe âm thanh lưỡi dao hiến tế. Tôi không biết ngài ấy làm gì
trên đó, nhưng cảm giác nó chẳng hề dễ chịu chút nào. Tôi chỉ
đơn giản là biết ơn ngài ấy đã tha cho tôi đêm qua.”
Jason chăm chú nhìn Gillian đến nỗi cô bắt đầu nhận ra mình đã
nói nhiều hơn những gì bản thân nên nói. Có lẽ Christopher
không muốn ai biết về sự tử tế của hắn. Với danh tiếng hắn sẵn
có, cô cho rằng điều đó khá hợp lý.
“Jason”, cô nói nhanh, “Làm ơn đừng nhắc tới bất cứ lời nào tôi
đã nói. Tôi không nên tiết lộ những chuyện đó, cũng không biết
tại sao mình lắm điều như vậy”. Cô dừng lại, nghiêng đầu quan
sát vẻ tư lự của người cận vệ. “Hẳn là vì tôi tin cậu. Vâng, chắc là
vậy.”
Gillian mím môi, mỉm cười. Cô không muốn thêm bất cứ lời lẽ
nào để ép Jason giữ bí mật giúp mình.
Chàng trai trẻ nắm tay cô và cúi người.
“Tôi lấy làm vinh dự”, cậu ta nói rồi đứng thẳng dậy, mặt hơi đỏ.
“Nếu cô cần bất cứ điều gì, phu nhân, chỉ việc yêu cầu tôi.”
“Cậu thật tử tế, Jason. Nhưng giờ thì chưa.”
Chàng trai cúi chào lần nữa, sau đó rời khỏi phòng. Gillian chậm
rãi thưởng thức bữa sáng tuyệt nhất mà cô từng biết đến trong
hai mươi mốt năm qua. Hoặc là đầu bếp của Christopher có tay
nghề vượt xa đầu bếp nhà cha cô, cũng có thể đây là lần đầu tiên
cô được bình yên hưởng thụ bữa ăn.