Hắn nhắm mắt, ngửa mặt lên trời và buông tiếng thở dài.
“William chưa bao giờ cảnh báo rằng nghĩ quá nhiều không tốt
cho cô sao?”
“Có”, cô đáp, câu trả lời nghẹn trong cổ họng, “anh ấy đã nói”.
Christopher tiến tới sát hơn và đặt cằm mình lên đỉnh đầu vợ.
“Anh ta nói đúng.” Hắn ôm cô một lúc rồi buông ra, kéo áo
khoác cẩn thận che kín hai bên tai. “Ngoài này lạnh, ta không
muốn cô bị lạnh. Chúng ta vào nhà đi.”
“Lãnh chúa, tôi cầu xin ngài. Làm ơi đuổi tôi đi ngay bây giờ.
Nếu chẳng phải kẻ hèn nhát, tôi có thể chịu đựng thêm vài ngày,
nhưng tôi không đủ can đảm...”
“Cô sẽ không đi đâu cả, Gillian, trừ phi cô tiếp tục từ chối gọi tên
ta”, hắn ngắt lời. “Bây giờ vào trong thôi.”
Hắn nắm chặt tay cô và kéo đi. Gillian chỉ còn cách bước theo.
Hắn chắc hẳn không chủ tâm như đã nói và cô sẽ biết được sự
thật sớm thôi. Cô theo chồng đi dọc tường thành, bàn tay hắn
nhẹ nhàng lướt trên bờ tường, tay kia vẫn nắm tay cô rất chặt.
Hắn tiếp tục giữ như vậy cho đến khi bước xuống bậc thang; rồi
nắm lại khi họ băng qua dãy hành lang.
“Chỉ ta cửa nào, Gill”, hắn nói nhỏ.
Thậm chí William cũng không gọi cô bằng cái tên đó. Nó nghe
có vẻ vô cùng thân quen khi được thoát ra từ miệng Christopher
đến nỗi cô bắt đầu muốn khóc lúc chạm vào cánh cửa. Nếu hắn
thật sự muốn giữ cô ở lại!
“Đây”, cô khổ sở nói.
Christopher đặt tay lên vai và đẩy cô đi trước.