LÀ ĐIỀU ANH MUỐN - Trang 22

cha là chuyện bất khả thi. Giờ mọi thứ đã khác. Cô có thể xử lý
chúng.

Cô quay lại cái rương, đầu óc hoạt động dữ dội. Đúng vậy, cô sẽ
chạy trốn, cô cần loại quần áo không rườm rà cản trở.

Gillian nhìn hai chiếc đầm dài, thứ mà cô đã mặc để làm hài
lòng cha, muốn ông ban phát ánh mắt khoan dung, những chiếc
đầm đẫm nước mắt nhắc nhở mọi nỗ lực lấy lòng ông chỉ là vô
ích. Không, loại trang phục này rất bất tiện khi chạy trốn. Có lẽ
nên ăn mặc cho ra vẻ bất hạnh đôi chút khi đến Blackmour, dù
cô không có ý định để bất cứ ai biết vì sao mà quần áo của mình
bị rách, bởi điều đó sẽ khiến cô có thể bị đánh bại dễ dàng.

Cô lôi ra mấy chiếc áo chùng và quần chẽn, những trang phục
của William mà cô đã cắt sửa cho vừa với mình. Không vấn đề gì
khi chúng bị vá chằng vá chịt. Thật ra, vá nhiều như vậy sẽ làm
người khác nghĩ cô chỉ là một gã trai nghèo, lang thang xin bố
thí vài bữa ăn. Cô sẽ đi hành khất đôi ba ngày, ngủ một hai đêm
dưới bầu trời đầy sao, rồi tìm đường tới London, nơi cô có thể
xin giúp đỡ từ nhà vua.

Giả dụ, tất nhiên, là có khả năng đến được London chỉ trong một
hoặc hai ngày. Nước Anh rộng lớn bao nhiêu nhỉ? Một điều đáng
tiếc là cha đã quá hổ thẹn về con gái mình đến nỗi chỉ cho cô
loanh quanh giới hạn nơi sân trong của lâu đài. Điều đó khiến cô
mù tịt khi vạch rõ lộ trình. Chẳng sao. Cô sẽ quan sát mặt trời để
xác định phương hướng như những gì William chỉ bảo, cứ đi về
phía nam, London ở phương nam. Rồi thể nào cô cũng sẽ tới
được đó và tìm thấy nhà vua. Ngài chắc sẽ không nỡ lòng từ chối
giúp đỡ. Vì suy cho cùng, cô vẫn là đứa con duy nhất còn lại
mang họ Warewick, dù có kém cỏi và chẳng hề xứng đáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.