LÀ ĐIỀU ANH MUỐN - Trang 315

Hắn chau mày. “Cái gì đây?”

“Ngài cần một buổi trưa thư giãn, lãnh chúa. Em nghĩ ngài sẽ
hài lòng.”

“Ta biết rồi”, hắn nói, cảm giác thất vọng vô cớ. “Ta tưởng em đã
nghĩ đến chuyện khác cơ.”

Tiếng cười của Gillian khiến hắn ngượng. Hắn nhíu mày với cô,
nhưng chỉ nhận được một nụ hôn phớt đáp trả.

“Ngài không nghĩ em giữ ngài trong phòng cả buổi chiều chỉ để
hát cho em nghe chứ?”

“Làm sao ta biết được?”, hắn cằn nhằn.

Cô chỉ cười. Christopher nghe thấy tiếng vợ mình ngồi vào chiếc
ghế đối diện. Hắn đã tưởng tượng đến vài chuyện khá hơn là
một cây đàn quỷ quái, nhưng khi ngón tay chạm vào dây đàn,
hắn biết mình không cưỡng lại được.

Và một khi đã căng chỉnh nó cho hợp tai, chẳng lý nào không
kéo một hai bản ballad.

Thế là hắn cất tiếng hát. Hắn nghe vợ mình cười rồi lại khóc, vỗ
tay tán dương hắn. Dần dần, những ngón tay hắn bắt đầu quen
thuộc đến độ không thể dừng lại, hắn nhận ra đây là món quà
tuyệt vời mà cô đã tặng hắn.

“Nhiều năm rồi ta chưa chơi đàn”, hắn thú nhận khi Gillian đón
lấy cây luýt từ tay hắn.

“Em biết, lãnh chúa”, cô dịu dàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.