LÃ MAI NƯƠNG - Trang 206

Thấy họ Lâm có tài, còn thanh niên mà biết người biết mình lại có lễ độ,

Cầm Nguyên Hãn lấy làm vui lòng, cười ha hả vỗ vai Diên Khánh :

- Chính lão phu mới là kẻ có lỗi đã làm mất thì giờ vàng ngọc của hảo

hán. Nhưng không thế thí làm quen và hiểu nhau sao được? Đàng nào cũng
hành trình cũng trễ rồi, tệ trang ở ngay khúc quanh nẻo đường này, xin mời
hảo hán cho xe hàng về đó, sớm mai sẽ đi cho khỏi lỡ độ đường.

Lâm Diên Khánh hân hoan nhận lời, truyền lệnh cho đoàn xe hàng tiến

về Cầm gia ổ.

Cầm Nguyên Hãn rút cây mộc côn lên. Diên Khánh nhìn theo thấy ngọn

côn nhẵn nhụi như thường lấy làm kinh ngạc bèn dắt ngựa đi bên họ Cầm
hỏi rằng :

- Tiểu điệt không ngờ cây mộc côn này lại cứng rắn đến thế. Sử dụng nôi

ngoại công phu tuyệt đích đến như lão bá, lao hẳn cây mộc côn cắm phập
xuống mặt được đất rắn như vậy mà ngọn côn không bị hư tổn, kể cũng
hiếm có lắm rồi. Tiểu điệt nghi ngờ ngay từ lúc đầu rằng lão bá là một nhân
vật phi thường.

Cầm Nguyên Hãn mỉm cười :
- Thì lão phu cũng có ý hành động như vậy xem hiền điệt có biết mà coi

chừng không?

Đưa cất mộc côn cho Diên Khánh, Cầm Nguyên Hãn hỏi :
- Hiền điệt coi thử xem có biết thứ côn gì đây hay không?
Họ Lâm cầm đốc côn cất lên, cất xuống như người cầm chiếc cần cây cá

rồi cầm ngang nhận xét, thấy thớ gỗ thật nhỏ quánh tròn lại như những mắt
cây nhỏ xíu, nhẵn lì. Toàn thể cây côn đã lên nước đỏ tím lại, bóng loáng
như được lau dầu.

Cầm Nguyên Hãn nói tiếp :
- Thử gõ vào côn, rồi áp tai nghe coi.
Họ Lâm dùng đốt tay gõ vào cây côn, áp tai nghe thì kỳ thay, một thứ âm

thanh vang lên nhè nhẹ như tiếng cồng.

Tặc lưỡi, Diên Khánh khen ngợi :
- Thưa bá phụ, thật là dị kỳ! Nhẹ nhàng cầm vừa tay, không kềnh càng

như thiết côn, nhưng tiểu diệt có cảm tưởng là thứ mộc côn hiếm có này rắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.