LÃ MAI NƯƠNG - Trang 588

ong thế này ngủ được đã là chuyện vạn nan, nhưng cũng không xong,
chúng còn phải khua người ta dậy mới vừa lòng! Không chửi sao được?

Vương ngục trưởng tiến đến sát bên cửa ngục thất :
- Viên Tất Quý! Không được nhiều lời. Đừng quên rằng ta đã rộng rãi

nhiều lần với ngươi. Biết điều ngủ ngay đi, không được lộn xộn nữa!

Trước khi quay vào, Viên Tất Quý nói :
- Có thế chứ! Ngục trưởng nói vậy còn nghe được, chớ bọn tiểu tốt vô

danh kia khó thương quá.

Dứt lời, tên thủy khấu bướng bỉnh lê cùm xích trở vào cuối căn ngục.

Vương Qua cũng bảo hai ngục tốt trở ra ngoài.

Sự yên lặng nặng nề trở lại như trước trong khu ngục thất. Lúc đó. Canh

ba điểm đã lâu.

Hoàng Khôn nhẹ nhàng ngồi nhỏm dậy. Chàng bực mình về vụ lộn xộn

vừa rồi.

Biết đâu hai bị hiệp khách đã chẳng đến rồi thấy trong ngục ầm ĩ nên bỏ

đi chờ đêm mai.

Hoàng Khôn lẩm bẩm trong cổ họng :
- Tệ quá! Thằng Viên tặc này đáng chết, tánh tình hung hãn vẫn nguyên

chất. Mi làm ta phải kéo dài thêm một ngày nữa trong căn ngục hôi hám
này đó. Nếu mi không bị xử trảm thì sau này ta sẽ định cho mi!

Chàng thở dài nhìn mấy con chuột cống lớn lởn vởn trong ánh sáng lờ

mờ dưới rảnh nước ở chân tường đá. Bỗng một con moi được miếng mồi
dưới cống lên, loay hoay toan ăn thì mấy con khác xô tới tranh ăn. Chúng
cắn nhau chí chóe rồi đuổi nhau chạy ra phía ngục môn.

Tức bực, Hoàng khôn ngả mình nằm ngửa lên mảnh ván trên mặt đất. Từ

xa, tiếng mỏ điểm khắc vọng tới. Hoàng khôn nhìn lên mái nhà, lẩm bẩm :

- Canh ba một khắc…
Nhưng chàng bỗng ngừng lời ngay, đăm đăm nhìn lên mái đen tối.
Quái lạ! Hình như có một lỗ hổng, ánh sáng lờ mờ xuyên qua nếp mái

phái trong. Hoàng Khôn rùng mình: một luồng gió lạnh ngắn lọt qua lỗ
hổng trên mái lùa xuống ngục thất.

Tiếng chuộc rúc nhẹ trên mái khiến Hoàng Khôn chú ý nhìn hơn nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.