LÃ MAI NƯƠNG - Trang 869

hai đoàn khách thương nhỏ thồ hàng và lẻ tẻ số ít khách bộ hành qua đường
gần quanh đây thôi. Chúng tôi dám cả quyết như vậy không sai.

Nhận xét kỹ thấy vợ chồng chủ quán cùng thật thà, diện mạo hiền lành

khả dĩ tin được. Song hiệp nhìn nhau lộ vẻ ngạc nhiên.

Lã Mai Nương nói :
- Vậy mà chúng ta chắc chắn cả hai kỵ sĩ hành trình trên đường này đã

có người trông thấy rồi.

Chủ quán hỏi :
- Hẳn là nhị vị khởi hành từ Quảng Châu? Và người gặp hai kỵ sĩ nọ ở

ngay quãng đường đầu?

Tử Long gật đầu. Chủ quán nói tiếp :
- Như thế dễ hiểu lắm. Nhị vị theo lạc đường rồi!…
- Lẽ nào thế được? Đây là đại lộ qua Phúc Kiến lên Giang Nam! Chúng

tôi từng qua rồi!

- Nhị vị phi ngựa không để ý đó thôi. Từ Đại mộc thôn này đi ngược trở

xuống, cách đây độ chừng ba mươi dặm, bên mé lộ hữu có một khóm bốn
cây cổ tòng cao vút, thân lớn hàng ôm và kế đó là một dãy đồi cây xanh
ngắt. Theo ven đồi, có con đường ăn sâu vào phía trong mà ai khó thuộc
đường đều tưởng là con tiểu lộ dẫn tới một thôn xóm nào đó…

Tử Long gật đầu mà rằng :
- Chúng tôi nhác trông thấy đúng thế. Vậy đường mòn đó đi đâu?
- Ai qua Hồ Nam mà không muốn dùng đường chánh phát xuất từ Quảng

Châu, có thế rẽ ngang đường nhỏ ấy đi độ mười dặm sẽ bắt tới đại lộ vào
Hồ Nam, và từ đại lộ đó cũng có đường lên Giang Nam, nhưng phải xuyên
Giang Tây. Người trong vùng này kêu nơi bốn đại tòng ấy là Tứ Trụ Thanh.
Có lẽ hai kỵ sĩ mà nhị vị đuổi theo đã rẽ tắt qua đấy?

Tử Long gật gù nói theo :
- Có lẽ thế! Chúng tôi tính đuổi theo đến đây là bắt kịp rồi, không lẽ nào

vuột được!

Mai Nương lẩm bẩm :
- Chẳng lẽ bây giờ quay lại.
Chủ quán nói :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.