LÁ NẰM TRONG LÁ - Trang 103

- Thôi, lên nhà nó xa lắm – Tôi tìm cớ thoái thác – Tao với mày đi đánh

bi-a đi.

Sơn sầm mặt:

- Mày không đi, tao đi một mình.

- Vậy tao đi với mày.

Biết không cản được nó, tôi đành xuôi theo. Có tôi bên cạnh, nhỡ nó lên

cơn điên còn có người can gián. Để “thằng cộc tính” này đi một mình, tôi

chẳng yên tâm chút nào.

Tôi chỉ phòng ca, không ngờ Sơn lên cơn thật.

Khách của Xí Muội mấy chủ nhật trước chỉ là tụi con trai thị trấn ra

thành phố trọ học. Đến chủ nhật này, thêm một đám “độc giả mới” kéo về.

Mặt mày bọn này lạ hoắc lạ huơ, nhưng trông cách ăn mặc diêm dúa, kiểu

cọ, tụi tôi biết ngay bọn nó là “dân thành phố”, chắc là bạn học cùng lớp

cùng trường với đám “du học sinh” của thị trấn tôi.

So với đám con trai thị trấn, bọn này trông bảnh bao hơn (thế thằng Sơn

mới bực), cách bày tỏ lòng ái mộ với văn sĩ Xí Muội văn hoa hơn và cuối

cùng cách tán tỉnh cũng táo tợn hơn.

Bọn nó coi tôi và thằng Sơn như đồ cóc nhái, chẳng cần biết hai đứa tôi

là ai, có quan hệ gì với Xí Muội, cứ bô bô cười nói, thản nhiên chòng ghẹo,

còn nhăn nhở rủ Xí Muội hè này vô thành phố đi cắm trại chung với bọn nó.

Thi sĩ Hận Thế Nhân ngồi cạnh cố tình hắt xì hơi ầm ầm nhưng bọn này

vẫn tỉnh bơ, đã vậy con nhỏ Xí Muội từ ngày giận thằng Sơn chẳng buồn

quan tâm đến thái độ của thằng này nữa, cứ nói cười đưa đẩy với bọn con

trai một cách vui vẻ khiến thằng Sơn như bị liệng đá tới hai lần.

Cuối cùng, nhịn không nổi Sơn hầm hầm kéo tôi ra sau hè, hầm hầm co

chân đá xẹp lép cái lồng gà cạnh chái bếp, gầm gừ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.