không nhưng tôi không nghĩ ra cách nào để phản bác.
- Thôi, được rồi! – Tôi thở ra – Chuyện đó hôm nào họp ban báo chí rồi
tính.
Sơn bướng bỉnh.
- muốn tính ngay bây giờ.
- Vậy thì mày đi một mình đi! – Tôi nổi quạu – Mày thả tao xuống đây,
tao đi bộ về.
- Mày nhất quyết không đi phải không?
- Không!
- Đi kiếm thằng Lợi kêu nó nộp truyện cũng không đi hả?
Tôi thụi vô lưng Sơn:
- Nếu vậy thì đi!
Cả ban báo chí không đứa nào biết nhà cậu thằng Lợi. Tôi chỉ biết nhà
cậu nó ở Liễu Trì nhưng chưa tới bao giờ. Lợi cũng chẳng hề rủ bạn về nhà
chơi. Sinh hoạt của nó nói chung là hoàn toàn tách biệt với bọn tôi. Nhưng
tôi chẳng trách nó. Phận ăn nhờ ở đậu, lại mới dọn về, nó không thể xem nhà
cậu nó như nhà của ba mẹ nó được.
Liễu Trì nhà cửa thưa thớt. Đi qua mấy khoảnh ruộng mới thấy một ngôi
nhà. Thôn này ở vùng trũng nên ao đầm rải rác. Hai đứa tôi vừa đi vừa hỏi
thăm đường, quanh co một hồi đã dừng xe trước cổng một ngôi nhà gạch cũ
kỹ có mấy cây cau cao vút trước ngõ. Bên phải nhà là con mương chạy dọc
theo rặng tre gai. Bên trái, tiếp giáp với căn nhà gạch là một chái bếp bằng
tranh. Kế chái bếp là giếng nước nằm cạnh mấy bụi chuối um tùm.
Sơn dừng trước ngõ, tắt máy nhưng vẫn ngồi trên xe, quay lại nhìn tôi: