LÁ NẰM TRONG LÁ - Trang 107

- Chắc nhà này?

- Ờ.

Sơn lại nhìn vào trong sân, nghiêng ngó, vẫn chẳng thấy một bóng người

thấp thoáng.

- Lợi ơi, Lợi!

Sơn ngoác miệng kêu lớn làm tôi giật mình. Tôi chưa kịp đưa tay bụm

miệng nó, nó đã rống to hơn khi nãy:

- Lợi ơi, mày có nhà không vậy?

Giọng thắng Sơn lồng lộng đến nỗi tôi có cảm tưởng cả làng đều nghe

thấy nhưng trong căn nhà gạch chẳng có động tĩnh gì.

- Về thôi!– Chắc cả nhà nó đi vắng hết rồi.

Trong khi Sơn loay hoay quay đầu xe, tôi nhác thấy một đứa con gái trạc

tuổi bọn tôi đang xách giỏ từ ngoài con đường đất đi vào.

Con nhỏ đó nhìn bọn tôi bằng cái nhìn thăm dò, tất nhiên hai đứa tôi

cũng giương mắt ra nhìn lại nó. Hai bên tò mò nhìn nhau nhưng chẳng bên

nào mở miệng.

Tôi nhận ra con nhỏ này trông quen quen, hình như tôi từng gặp nó ở

đâu rồi.

Sơn chắc cũng ngờ ngợ như tôi nên sau một thoáng ngập ngừng, nó nặn

ra một nụ cười nịnh nọt:

- Bạn… bạn ở đây à?

- Tôi không ở đây thì ở đâu!

Thái độ cầu cạnh của Sơn chẳng làm con nhỏ xúc động mảy may. Nó trả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.