về nhà, nhưng để khoe thành tích với ba mẹ sau đó năn nỉ ỉ ôi mượn hai
chiếc gắn máy đèo Thọ và Hòa xuống nhà cậu thằng Lợi, à quên, nhà ba nhỏ
Duyên.
Con đường đất dẫn xuống Liễu Trì không có gì thay đổi so với ngày nào,
vẫn ao chuôm đồng bãi và những rặng tre xanh chạy dọc hai bên nhưng trưa
nay lòng tôi đang được lấp đầy bởi bao nhiêu cảm xúc tươi vui nên trong mắt
tôi dường như mọi thứ đều đang nhảy múa.
- Sao chạy chậm quá vậy mày?
Thằng Hòa ngồi sau lưng tôi nôn nóng giục, nó nói như thể tôi là một
con rùa đang bò trên đường trong khi thực ra tôi đang phóng rất nhanh bởi
tôi còn nóng lòng gặp thằng Lợi hơn cả nó.
Nhưng tôi không cãi nhau với Hòa, vì thực ra tôi cũng đang ước gì tôi có
thể chạy nhanh hơn.
Trên đường đi, bọn tôi đã bàn tính với nhau rồi. Tới nhà nó, bọn tôi sẽ
trổ hết miệng lưỡi để thuyết phục ba nhỏ Duyên cho phép thằng Lợi buổi tối
lên thị trấn dự liên hoan của ban báo chí. Nếu cần Thọ sẵn sàng bịa ra đây là
buổi liên hoan do nhà trường tổ chức và thầy hiệu trưởng chủ trì nên một
thành viên trong ban báo chí như Lợi không thể vắng mặt vì bất cứ lý do gì.
Nhưng cũng như hai lần trước, Lợi không có nhà.
Bọn tôi vừa đút đầu xe vô chỗ mấy gốc cau trước ngõ, chưa kịp tắt máy
xe đã thấy ba nhỏ Duyên trong nhà đi ra.
Vẻ lạnh lùng trên gương mặt ông biến mất, thay vào đó là những vết hằn
sâu khiến mặt ông nhàu nhò như thể vừa thoát ra khỏi một cái cối xay và vẫn
giữ vẻ mặt trông phát bệnh đó, ông nói với bọn tôi bằng thứ giọng rẻ rẻ của
người mới ốm dậy:
- Lợi không có nhà, các cháu à.