Khi tôi nói như vậy tôi không hề nghi ngờ gì về phỏng đoán của mình.
Ngày hôm nay nhỏ Duyên đã bị nhấn chìm dưới bao nhiêu cung bậc cảm
xúc: hối hận, dày vò, bi thương, ngỡ ngàng, ray rứt (có lẽ có cả yêu thương
nữa), những cảm xúc mà người khác có khi cả đời mới trải qua hết. Nó đã
hiểu lầm về thằng Lợi, đã đối xử với thằng này chắc là rất tệ (thậm chí khi
thấy ba nó xử tệ với Lợi nó càng quyết xử tệ hơn vì cho rằng hai người này
đang đóng kịch). Thêm vào đó, chính sự bất cẩn của nó mà Lợi đứt hai ngón
chân – một tai nạn thương tâm và là một mất mát không gì bù đắp nổi.
Rồi liền sau đó, chỉ không tới một ngày, nó bất ngờ phát hiện Lợi không
phải là con rơi của ba nó, mà chỉ là một đứa bé mồ côi được ba nó đem về để
gánh giúp việc nặng nhọc. chỉ vậy thôi, nhỏ Duyên chắc hẳn đã rất mủi lòng,
đã tự lên án mình thậm tệ rồi. Đằng này nó càng bàng hoàng khi biết được
thằng Lợi khốn khổ kia chính là tác giả truyện Chàng chăn ngựa của nhà vua
là thiên truyện mà nó đặc biệt yêu thích, hơn nữa thần tượng của nó viết ra
tác phẩm tuyệt vời này là cho nó và vì nó….
-Chà, – tôi nói, giọng cảm khái, vẫn chưa thoát khỏi ý nghĩa miên man
trong đầu – dù sao thì sự hy sinh của thằng Lợi cuối cùng cũng được đền
đáp.
Tôi thở hắt ra:
- Tao nghĩ vậy
- Ước gì tao cũng được như thằng Lợi! – Sơn đưa tay gãi cổ – Tao sẵn
sang mất tới ba ngón chân để được nhỏ Nguyệt để ý đến tao!
- Nói dóc đi! – Thọ nhếch mép – Mày mà chịu mất một ngón chân út
thôi là tao đi đầu xuống đất liền!
Hòa vẫn chưa hết hiếu kỳ:
- Vào xem đi!
- Xem xem cái gì! Về!