- Có chuyện gì vậy em?
- Dạ em tới để nói cho hai cô biết Mã Phú là bạn Lưu Thanh Lợi ạ.
- Ôi! – Cô Hiền kêu lên ngạc nhiên – Là em Lợi mới vô lớp ta hồi giữa
năm à? Cô bất ngờ quá!
Cô Mười cười với tôi bằng cả miệng lẫn mắt:
- Sao em không dẫn bạn Lợi tới chơi cho cô biết mặt?
- Thưa cô bạn Lợi đang nằm trong bệnh viện ạ.
Vừa dứt câu, thấy mặt hai cô giáo thoáng biến sắc, tôi liền nói dối:
- Dạ, bạn ấy chỉ bị trầy chân thôi, cô. Bạn ấy múc nước bị trươt té trên
thành giếng.
Cô Hiền thở phào:
- Em làm cô hết hồn. để chiều nay cô và cô Mười vào thăm em lợi.
- Lát nữa bạn Lợi xuất viện rồi cô ơi!
Tôi lại lật đật vọt miệng, và lại nói dối. Tôi biết chắc nếu để cô gặp
thằng Lợi và nhỏ Duyên đang trong bệnh viện, mọi chuyện sẽ vỡ lở tung tóe.
Dĩ nhiên ngay sau khi nói câu thứ hai, tôi lập tức cáo từ, một phần tôi
gấp về, phần khác tôi biết nếu tôi còn nấn ná thế nào tôi cũng sẽ nói dối câu
thứ ba, thứ tư… Mà tôi thì không muốn tiếp tục nói dối, không phải vì sợ
lương tâm cắn rứt, mà sợ bị cô Hiền và cô Mười phát hiện.
Tôi về tới nhà, nghe bụng réo òng ọc mới nhớ mình chưa ăn trưa. Nếu
không có hai tô mì dằn bụng lúc ở thành phố, chắc tôi không đủ sức chạy
loăng quăng từ nãy tới giờ.
Nhớ ra thằng Hòa chưa ăn, tôi tính rủ nó xuống bếp lục cơm nguội