mắt tôi một gương mặt như của ai, thiểu não, nhàu nhò, trắng bệch như một
bức tường vừa bị quét vôi, và khinh hãi nhất là
-Gì thế mày? – Tôi nhảy bắn lên như bị rắn mổ – Tao yếu tim, mày đừng
làm tao sợ nha!
Hòa không nói gì, nhưng cái cách nó nhìn tôi như không hề trông thấy
tôi càng làm tôi sợ hơn. Rồi với cái vẻ u u minh minh đó, nó chậm chạp và
câm nín chìa cái hộp sắt về phía tôi.
Tôi cầm lấy, có cảm giác cái hộp rất nhẹ, nhưng ngực lại nghẹn như bị
núi đè.
Gì thế nhỉ? Tôi tự hỏi và sè sẹ mở nắp hộp ra thận trọng và lo lắng.
Một con ma ở trong hộp nhảy ra có lẽ cũng không làm tôi điếng người
bằng cái tôi nhìn thấy khi mở nắp hộp bặt mở.
Tóc, tóc đen, một nhúm tóc đen.
Suýt chút nữa tôi đã ném cái hộp trên tay xuống đất và nếu như tôi đã
không làm chuyện đó chỉ vì hai cánh tay của tôi lúc này không còn cảm giác:
cứ như có hai khúc cây đang nằm ở chỗ lẽ ra là hai cánh tay tôi.
- Tóc… tóc… ở đâu ra… vậy, mày? – Tôi lắp bắp
- Cúc Tần. – Hòa lúc này đã lại gục đầu xuống và từ chỗ nào đó lơ lửng
giữa cằm và ngực một tiếng nói bay ra trả lời tôi, gọn lỏn.
- Cúc Tần? – Tôi lại hỏi, ngơ ngác, vẫn cảm thấy khó khăn khi phát âm –
Tóc… của… của nó hả?
Lần này, Hòa không trả lời, có thể quai hàm nó đang bị nỗi buồn khóa
chặt, cũng có thể vì nó cho rằng cả thế giới này đương nhiên phải biết đó là
tóc của ai, trừ cái đứa đại ngu là tôi.
Nhưng không hiểu sự im lặng của nó theo nghĩa khác. Tôi run run hỏi: