biệt.
Cuối cùng, tôi thích Thỏ Con bởi vì tất cả bạn bè đều nghĩ tôi thích nó.
Khi cả thế gian đều nhất trí bảo rằng con mèo là con chó thì đôi khi bạn cũng
bắt gặp mình lẩn thẩn: Có khi nào chó với mèo là một chăng?
Dù sao tôi cũng đủ tỉnh táo để biết rằng thích không phải là yêu, mặc dù
tôi làm cả đống thơ tình cho Thỏ Con dưới sức ép của thi sĩ Lãnh Nguyệt
Hàn
Thơ tình của tôi hẳn nhiên là thứ thơ tình chung chung, có thể tặng bất
cứ đứa con gái nào trên trái đất này, đại loại như: “ Em ạ, ta chờ nhau kiếp
sau/ Trăng theo ngày tháng cũng phai màu”. Những câu thơ mang hỏi hướm
“Đường vào tình sử” của Đinh Hùng đó được thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn khen
nức nở và sau đó nó không ngớt lời ca tụng chuyện tình giữa hai đứa tôi,
thậm chí còn so sánh với mối tình Tristan và Iseult nào đó bên Tây nhưng tôi
biết nếu tôi có gặp lại Thỏ Con ở kiếp sau thật thì tình cảm tôi dành cho nó
chắc cũng nằm ở mức tôi lấy trộm xe của ba tôi chở nó đi loăng quăng ngoài
phố là cùng.
Dĩ nhiên sau cái ngày cả bọn rầu rĩ thú nhận với nhau những chuyện tình
đó chỉ toàn là hư ảo, rằng thực ra chẳng đứa nào có tình ý gì với nàng thơ
của mình (và ngược lại, các nàng thơ chắc cũng chẳng có tình ý gì với đứa
nào trong bọn), thằng Thọ không còn tưới nước đường vào chuyện tình
tưởng tượng của hai đứa tôi nữa nhưng nó vẫn không quên vỗ vai tôi bồm
bộp:
- Yêu hay không yêu mặc xác mày, nhưng thơ tình thì vẫn phải làm đấy
nhé!
o O o
Thi sĩ Trầm Mặc Tử có thích nàng thơ Cúc Tần không?
Chắc là thích, căn cứ vào những gì tôi suy luận từ chuyện giữa tôi và