Tôi nói, bắt gặp mình đang nuốt nước bọt:
- Thế chui vô đống rơm thì tụi mày làm gì?
- Tụi tao có làm gì đâu! Vẫn ngồi trò chuyện như trên lớp thôi!
Hòa trả lời chán ngắt. Tôi nhìn nó như nhìn một đứa vừa va đầu phải gốc
cây:
- Thế việc gì phải chui vô đống rơm?
- Sao mày ngu thế? – Tới lượt Hòa nhìn lại tôi như nhìn một thằng người
bằng gỗ, và có vẻ nó bắt đầu tưởng mình là thằng Thọ khi hùng hồn mắng
tôi ngu. – Hò hẹn thế mới lãng mạn chứ!
- Nhưng tụi mày đâu có yêu nhau? – Tôi cãi.
- Cần gì yêu!
Lần này nói xong, Hòa đập lên tay tôi, tí tởn:
- Tao chui vô đây. Chắc Cúc Tần đợi tao nãy giờ.
Vừa dợm bước, Hòa ngoảnh lại, đập lên tay tôi một cái nữa, nghiêm
giọng:
- Đứng đây chờ tao! Mày không được bỏ về đấy!
Tôi cầm cây đèn pin Hòa trao, sợ rắn trong rặng tre um tùm bò ra nên
đứng nhích sát mép ruộng, tâm trí nghĩ ngợi vẩn vơ. Thoạt đầu, tôi không
biết thằng Hòa rủ tôi đi theo làm gì. Nó từng một mình hò hẹn với Cúc Tần
kiểu này trót lọt. Nó đâu cần đến sự giúp đỡ của tôi. Có hay không có tôi
đứng ngoài hàng rào đợi nó, mọi chuyện vẫn chẳng có gì khác.
Nghĩ miên man một hồi, tôi chợt “à” lên một tiếng khi chợt hiểu ra thâm
ý của Hòa. Nó rủ tôi đi theo chắc là để khoe mẽ. Để tôi chứng kiến cuộc hò
hẹn theo phong cách lãng mạn hồi hộp của nó với Cúc Tần. Tóm lại, để cho