Nga cau mặt, nhìn Chi, cãi:
- Không! Anh bảo tôi điên à? Tôi có điên đâu?
- Thế cô nói con mẹ nào?
Nga ngẩn mặt, phá ra cười, đáp:
- Ừ nhỉ. Các bác ấy kia đấy, anh Chi nhỉ.
Thấy Nga hiền lành, lại biết gọi tên mình, Chi phấn chấn, nói:
- Tôi bảo này, cô Nga. Thôi, đừng nói lẩn thẩn nữa.
Nga lườm Chi một cái, rồi đứng dậy, đi sang ngồi bên xó khác. Chi lại
theo.
- Cô Nga. Cô nói chuyện với tôi nhé?
Nga nhìn Chi một lúc rồi đáp:
- Ừ, anh cứ nói đi.
- Ai lại ăn mặc thế này? Con quan mà tồi thế à? Thế thì tôi không yêu
đâu.
Nga vừa cười, vừa nói như để làm lành:
- Quần áo trước tôi xé cả rồi.
- Sao lại phí của thế?
- Bực mình lắm, anh ạ.
- Thế cô không thương tôi nghèo à? Không mặc thì cho tôi có được
không?