LÁ NGỌC CÀNH VÀNG - Trang 139

Ông Phủ mở choàng mắt, chợt giật nẩy mình. Chắc ông không ngờ chỉ

được quên đời một lát để sống lại bằng tưởng tượng những ngày đáng tiếc
đã qua, mà lúc mở mắt ra, ông lại thấy ngay cái nhục nhã của gia đình sừng
sững ở trước mặt.

Nga nhăn nhó, thưa:

- Bẩm thầy, me con bao giờ về ạ?

Ông Phủ nhắm mắt, không đáp.

- Bẩm thầy, me con bao giờ về ạ?

Bỗng ông nhổm phắt dậy, trừng trừng nhìn Nga, và nghiến răng:

- Nga, mày bêu riếu cha mẹ, làm nhục ông bà ông vải!

Nga cúi mặt. Hai dòng nước mắt giàn giụa như mưa.

- Chú Tham giết tao, giết cả thanh giá của gia đình. Mày làm đến nỗi tao

không mặt mũi nào dám trông thấy người khác nữa. Bây giờ mày nghĩ thế
nào?

Nga vẫn cúi mặt, không đáp. Vì Nga không dám trả lời thật điều Nga

nghĩ.

- Mày nghĩ thế nào? Con bất hiếu kia... Mày không trả lời phải không?

Đáng lẽ tao đem mày trôi sông. Đáng lẽ tao cho mày một phát đạn...

Nga nức lên, ôm mặt thổn thức khóc.

- Bẩm thầy, con tưởng con đã trót đi như thế này thì...

- Phải, mày trót! Giá mày có mang với những đứa con nhà sang trọng,

thôi thì tao cũng nhắm mắt nhắm mũi gả tống gả tháo mày để che mắt thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.