LÁ NGỌC CÀNH VÀNG - Trang 147

con thằng cu bố đĩ, thì con chửa hoang, người ta chẳng nói làm chi. Vậy
con cố uống, uống để giữ vuông tròn tiếng tăm cho cả nhà cả họ.

Nga khăng khăng đáp:

- Me để con chết còn hơn bắt con làm một tội đại ác.

Bà Phủ lại ôn tồn:

- Còn về phần con, me đã giảng cho con ban nãy rồi. Nếu con làm được

cho cái thai nó ra, thì sau này con mới mong lấy chồng ông nọ ông kia
được. Nhược bằng đứa con nó sờ sờ ra đó, ngộ sau này có ai hỏi con, mà
người ta thấy rằng con chửa hoang với con con mẹ hàng xôi chè ở phố phủ,
liệu người ta còn màng nữa hay không? Vậy con nên biết rằng lòng cha mẹ
thương con, dù thế nào cũng muốn cho con sung sướng nên mới phải giả
dối như thế. Con không nên phụ lòng cha mẹ.

Nga khóc, khẽ hất tay mẹ ra. Bà Phủ biết ngọt không được, bèn bảo:

- Me nói mà con không nghe, thì me nhường cho thầy con bảo con vậy.

- Bẩm me, con dám nói rằng không ai bắt nổi con làm điều trái ngược.

Bà Phủ tức, nghiến răng, ray rứt:

- À, mày muốn giở lý sự phải không? Thế cái bụng mày ễnh ra thì ai bắt.

Phỉ hổ!

Nói đoạn, bà chạy ra nhà ngoài nói với ông Phủ:

- Nhất định nó không uống. Đấy, tôi để phần ông dạy nó.

Rồi lập tức, Nga nghe tiếng giày cha đi vào. Nàng sợ hết hồn.

Ông Phủ tay cầm chiếc roi song, trỏ vào mặt con hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.