LÁ THƯ HÈ - Trang 10

Và nó thè cái lưỡi to tướng đỏ lói, liếm đôi mép đen nhánh của nó.

Blanquette thấy mình nguy mất rồi. Trong khoảng khắc, nhớ tới câu

chuyện bà lão Renaude đánh nhau suốt đêm với sói để rồi sáng bị ăn thịt,
dê tự nhủ có lẽ tốt hơn để cho sói ăn mình ngay cho rồi; rồi đổi ý, nó đứng
giữ thế thủ, đầu cúi xuống, sừng đưa ra trước, không hổ danh là con dê can
đảm của ông Seguin…. Không phải nó có hy vọng giết chết sói – dê không
giết sói được - nhưng chỉ để xem nó có thể cầm cự lâu bằng dê già Renaude
không….

Bây giờ, con quái vật tiến lại và đôi sừng con xông tới.

Con dê bé can đảm làm sao! Nó húc thật là hết lòng! Hơn mười lần – tôi

không nói ngoa – Gringoire ạ, nó buộc con sói phải thối lui lại để lấy hơi
thở. Những lúc đình chiến trong giây phút ấy, con tham ăn vội vã ngắt một
ngọn cỏ thân yêu rồi trở lại trận chiến, miệng đầy cỏ…. Như thế kéo dài
suốt đêm. Thỉnh thoảng con dê của ông Seguin nhìn những vì sao nhảy
nhót trên bầu trời trong sáng và nó tự bảo:

- Miễn mình cầm cự được đến tảng sáng.

Lần lượt các vì sao tắt đi. Blanquette húc nhanh hơn, con sói cắn mạnh

hơn. Một ánh sáng nhạt hiện lên ở chân trời, tiếng gáy rè rè của một con gà
vẳng lên từ một cánh đồng cỏ.

Con vật đáng thương tự bảo:

- Được rồi!.

Nó chỉ đợi đến sáng ngày để mà chết: và nó duỗi dài trên đất, trong bộ

lông trắng đẹp lấm đầy máu.

Bấy giờ con sói xông lên mình dê và ăn thịt nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.