LÁ THƯ HÈ - Trang 29

- Ra anh ở đây à, anh chăn dê, tội nghiệp! Lẻ loi mãi chắc anh buồn

lắm. Anh làm gì? Anh nghĩ gì?

Tôi rất muốn trả lời: “ Nghĩ đến cô, cô ơi” và đó không phải là tôi nói

dối, nhưng sự xao xuyến ở tôi mạnh quá, tôi không tìm được một lời. Tôi
rất tin là nàng nhận thấy điều đó, và cái cô quái ác lại thích làm cho tôi
thêm bối rối bằng những sự ranh mãnh của mình….

Và chính nàng lúc nói với tôi, nàng có vẻ là bà tiên Estérelle, có nụ cười

xinh xắn của cái đầu ngửa ra sau, và sự hối hả ra đi của nàng khiến cuộc
viếng thăm như một sự xuất hiện thần tiên.

- Chào anh chăn dê!

- Chào cô ạ!

Và rồi nàng ra đi, mang theo mấy cái giỏ không.

Khi nàng mất dạng trên các ngã đường dốc, tôi cảm thấy những hòn đá

sỏi lăn dưới vó lừa, như rơi vào tim tôi từng hòn một. Tôi nghe chúng rất
lâu, rất lâu; và cho đến cuối ngày, tôi đờ ra như say ngủ, không dám cử
động sợ rằng giấc mơ của tôi tan đi. Buổi chiều, khi đáy đồi bắt đầu trở
màu xanh đậm, và mấy con vật kêu luôn mồm, nép sát vào nhau để tiến vào
vòng rào, tôi nghe có tiếng người gọi tôi dưới chiều dốc, và tôi thấy cô chủ
của chúng tôi hiện ra, không tươi cười như lúc nãy mà run lập cập vì lạnh,
vì sợ, vì ướt đẫm.

Hình như dưới triền đồi nàng đã gặp dòng Sorgue tràn ngập bởi trận

mưa to và vì muốn cố hết sức qua sông, nàng đã suýt phải chết chìm. Điều
kinh khủng là vào giờ đêm này, không nên tính chuyện trở về nông trại
nữa; vì ngả đi tắt cô chủ chúng tôi không tài nào đi một mình tìm ra được,
còn tôi thì không thể rời bầy thú. Ý nghĩ ngủ đêm trên núi này khiến nàng
khổ tâm lắm, nhất là vì sợ người nhà lo lắng. Tôi thì tôi cố gắng nói cho
nàng yên dạ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.