LÁ THƯ HÈ - Trang 30

- Tháng bảy đêm ngắn cô ạ…. Rồi cũng chỉ là một lúc khó chịu mà

thôi…

Rồi tôi nhóm mau một ngọn lửa to để hơ chân nàng và chiếc áo ướt đẫm

nước sông Sorgue. Kế, tôi đem sữa, pho mát sữa dê cho nàng, nhưng cô gái
đáng thương không nghĩ đến chuyện sưởi, chuyện ăn và nhìn những giọt
nước mắt to ngấn trong mắt nàng, cả tôi cũng đâm muốn khóc.

Trong khi ấy, đêm đã xuống hẳn. Chỉ còn trên các đỉnh núi một hạt bụi

nắng, một hơi ánh sáng về phía mặt trời lặn. Tôi muốn cô chủ chúng tôi vào
nghỉ trong vòng rào. Sau khi trải trên lớp rơm tươi một tấm da đẹp, mới
tinh khôi, tôi chúc nàng ngủ ngon, rồi tôi đến ngồi bên ngoài trước cửa…..
Thình lình tấm phên vòng rào mở ra và người đẹp Stéphanette hiện lên.
Nàng không tài nào ngủ được. Mấy con vật cựa quậy khiến lớp rơm xào
xạc hay kêu om trong giấc mộng. Nàng thích đến gần đống lửa hơn. Thấy
thế, tôi vắt lên vai nàng một tấm da dê, khơi thêm ngọn lửa và chúng tôi
ngồi cạnh bên nhau, không nói gì.

Nếu có bao giờ các bạn ngủ đêm ngoài trời, bạn tất rõ vào lúc chúng ta

ngủ, cả một thế giới huyền bí dậy lên trong cô quạnh và im lặng. Rồi suối
reo dòn hơn, ao hồ bừng cháy những ngọn lửa con. Tất cả linh hồn của
miền núi đi lại tự do và trong không khí có những tiếng cọ sát, những tiếng
tai không nghe được, không khác gì người ta nghe cành cây lớn dần, cỏ
mọc lên. Ngày là đời sống của động vật nhưng đêm là đời sống của sự vật.
Khi người ta không quen, điều đó làm cho sợ.

Vì thế, cô chủ chúng tôi run rẩy cả người và nép sát vào tôi mỗi khi có

tiếng động nào. Có một lần, một tiếng kêu dài, buồn bã, phát xuất từ cái ao
ngời sáng dưới kia, lên đến phía chúng tôi, gờn gợn âm ba. Ngay cùng lúc
ấy, một ngôi sao rơi đẹp lướt trên đầu chúng tôi cùng một hướng, không
khác nào tiếng rên rỉ mà chúng tôi vừa nghe, mang theo mình một tia sáng.

Stephanette khẽ hỏi tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.