LẠC ĐƯỜNG - Trang 119

Tôi nói tôi chưa sẵn sàng và hẹn nó sáng mai. Thực ra đó là một

chuyện tế nhị và tôi cần hỏi ý kiến mẹ nó. Nó là sản phẩm của cuộc chiến
hai mươi năm với người Mỹ ở Việt Nam. Có lẽ ngày mai tôi sẽ nói với nó
rằng hãy quên quá khứ đi vì điều quan trọng là mẹ đã đưa được con sang
Pháp, con đã được đi học và đã có việc làm tử tế.

Nhưng sáng hôm sau khi tôi thức dậy thì Pauline đã đi làm. Chợt nhớ

đến tuyết, tôi chạy đến mở tung cánh cửa sổ.

Tuyết hoàn toàn biến mất khỏi mặt đất!

Chỉ còn lại những con đường làng, mặt hồ và những thảm cỏ xanh nơi

công viên. Trận mưa lớn đêm qua đã xóa sạch mọi dấu vết của tuyết. Hoàn
toàn thất vọng, tôi cúi nhìn xuống mặt đất. Một chút tuyết còn đọng lại nơi
khung cửa sổ, trắng muốt như chùm hoa nguyệt quế. Tôi đặt nó giữa lòng
bàn tay, nó mát lạnh, long lanh như có ngàn đôi mắt.

°

Có lẽ xe lửa là phương tiện tuyệt vời nhất để đi lại giữa các nước châu

Âu. Mười giờ đêm lên tàu ở Paris, ngủ một giấc sáng ra tới ga Berlin Zoo
của nước Đức. Toa xe rộng, couchette dài hai mét nằm thoải mái như ở nhà.
Phục vụ tàu là một người đàn ông trung niên. Ông đem đến cho tôi một
chiếc ra trắng và một cái mền len dày còn hơi nóng của máy sấy. Tôi gọi
một ly cà phê sữa nóng và “bo” cho ông 6 đô la Mỹ, ông nói cám ơn và
mỉm cười.

Sự tiện nghi của toa tàu làm tôi dễ ngủ và vì thế cuộc hành trình qua

rất nhanh. Khoảng ba giờ sáng tôi thức dậy trong tiếng máy xình xịch đều
đặn, vẫn cố lắng nghe xem có tiếng tuyết rơi bên ngoài nhưng dường như
khắp nơi đều tạnh ráo.

Buổi sáng đầu tiên ở Berlin thật ảm đạm. Trời không mưa nhưng âm

u. Thúy và chồng ra đón tôi ở sân ga. Trước đây ga này thuộc lãnh thổ của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.