LẠC ĐƯỜNG - Trang 183

bị các ông cướp ruộng đất. Chính vì thế mà các ông mới nghĩ tới Lễ. Vậy
thì thứ lễ ấy có khác gì miếng giẻ rách đâu!

Khách nghe đến đây thì sợ quá, co giò chạy xuống núi. Chú mọi nhỏ

đứng trên tảng đá, vỗ tay cười. Tiếng cười như mảnh thủy tinh bắn vãi theo.
Khách cuống cuồng sảy chân lao ra khỏi vách núi, ngã xuống vực. Tôi hốt
hoảng định kêu lên nhưng Dã Nhân đã cười lớn mà rằng:

-Ngươi hãy nhìn xem!

Lạ thay, người khách khẽ rùng mình, hóa thành một con ruồi to như

con diều hâu, tà tà bay xuống thung lũng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.