LẠC ĐƯỜNG - Trang 62

hoác ra, méo xệch. Hàm răng dưới lởm chởm, đôi gò má nhô lên khỏi hai
con mắt sâu hoắm, trắng dã, trợn trừng. Đôi tay chới với, run bần bật vươn
tới trước trong một dáng điệu cố gắng khốc liệt và tuyệt vọng.

-Bác, sao vậy bác?

Nhưng ông ta vẫn cứ chới với hai tay, thở hổn hển đứt đoạn, tưởng

chừng như sắp chết ngạt. Một lúc, ngón tay ông duỗi ra được, chỉ về phía
cái bi đông nước.

Tôi mở nắp bi-đông, định cho ông uống, nhưng vừa mới đưa cái bi-

đông ra trước mặt thì, bằng hết sức bình sinh, ông ta vồ lấy, trút xối xả
xuống mặt mũi. Cái miệng há ra, đói khát. Nước xối tràn ra mặt mũi, ngập
cả đôi mắt trắng dã trợn trừng. Mặc kệ, ông vẫn nuốt ừng ực, cuống quýt,
khốn khổ. Lát sau, chiếc bi-đông rời khỏi tay, rơi xuống đất, hai cánh tay
cũng rớt xuống chiếu. Ông nằm ngoẻo cổ. Kiệt sức. Đôi mắt nhắm lại và
hơi thở dường như đã biến mất.

Tôi đứng sững, lát sau mới cúi xuống nhặt chiếc mền lên, đắp lại cho

người đàn ông khốn khổ.

°

Một tuần sau tôi bị điều đi làm việc ở nhà bếp.

Xếp sòng ở đây là một anh hạ sĩ răng vàng. Thấy chúng tôi bước vô,

hắn hỏi:

-Mấy đứa?

-Tám đứa.

Hắn ra lệnh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.