LẠC ĐƯỜNG
Đạo Hiếu
www.dtv-ebook.com
Chương 8: Đại Đội 22 Trinh Sát
Diểm đến của tôi sau “ba tháng quân trường” là Đại đội 22 trinh sát
thuộc sư đoàn 22 bộ binh đóng ở Cầu Bà Gi. Một ngọn núi nhỏ, trơ trọi.
Một nhóm tháp đơn độc của người Chămpa mà người ta quen gọi là tháp
Bánh Ít.
Những ngày cuối cùng ở quân trường tôi bị bệnh mắt hột. Mắt cộm,
sưng lên, không mở ra được.
Tôi xuống xe, xách chiếc ba lô con cóc, quờ quạng đi như một gã hành
khất mù lòa.
Bốn mươi lăm ký, đầu húi cao, quần áo lính thùng thình, giày botte de
saut mới tinh, nặng trịch. Đứng xếp hàng trước cái trại lính lụp xụp lợp
bằng tôn rỉ sét. Sau đó là ôm mặt nằm cong queo trên chiếc giường gỗ rộng
tám tấc. Hai mắt đau rát.
Xế chiều có ai đó tới thăm tôi. Một thằng bạn? Không thấy mặt nó, chỉ
cảm nhận một cú chạm nhẹ ở cuối giường và một tràng cười ngặt nghẽo.
Cười chảy nước mắt, cười hô hố. Nhưng chỉ có nó cười. Tụi lính mới về
không ai dám cười kiểu đó.
-Hiếu ơi! Tao nghe nói mày làm cách mạng mà! Sao bây giờ mày về
đây làm lính của tao?
Đó là cái giọng Huế của thằng Văn Eng. Khi tôi và Trần Quang Long
“quậy” ở Qui Nhơn, nó đứng ngoài cuộc vì ba nó là sĩ quan chế độ cũ. Tuy
vậy chúng tôi cũng rất thân nhau. Cùng với Nguyễn Quang Hòa, chúng tôi