là bộ ba giống như ba người lính ngự lâm. Trong ba thằng thì tôi và Văn
Eng là những đứa lêu lỏng nhất. Tới mùa thi, khi ai cũng vùi đầu nơi bàn
học thì giữa đêm khuya Văn Eng bảo tôi tới nhà người yêu của nó.
Cô gái có một cái tên dài dòng, sang trọng, kiêu kỳ. Mai Lâm Tuyết
Huờn. Tuyết Huờn là một viên tuyết nhỏ. Mai Lâm Tuyết Huờn là một viên
tuyết nhỏ trong rừng mai.
Nhưng nhà của Tuyết Huờn không phải là một rừng mai mà là một
cửa hàng bán vật liệu xây dựng với một cái sân khá rộng và điều đáng ngạc
nhiên là bên trong đang có… ba con bò khổng lồ.
Tại sao một nhà giàu quý tộc ở giữa lòng thành phố Quy Nhơn như thế
lại nuôi ba con bò?
Văn Eng và tôi đứng tần ngần trước cái cổng gỗ to lớn. Không có
người đẹp. Không có ánh đèn trong cửa sổ. Chỉ có ba con bò đang im lìm
nhìn chúng tôi, đen thui như ba tên Chà Và gác cổng.
Văn Eng thò tay vô phía trong cánh cửa cổng, mở cái chốt.
Rất thong thả, ba con bò bước ra ngoài đường phố. Còn chúng tôi thì
bỏ chạy.
Cũng may, sáng hôm sau gia đình Tuyết Huờn tìm lại được ba con bò!
°
Thiếu úy Văn Eng ôm lấy tôi.
Cuộc gặp ấy làm tôi bất ngờ quá.
Nó là thiếu úy đại đội phó. Đại đội trưởng là một tay đại úy xuất thân
trường võ bị Đà Lạt. Về sau tôi biết hai người không ưa nhau và thủ thế với
nhau khá căng thẳng. Eng tâm sự với tôi: