LẠC ĐƯỜNG - Trang 77

LẠC ĐƯỜNG

Đạo Hiếu

www.dtv-ebook.com

Chương 9: Mẹ Tôi

Trước Tết Tân Hợi (1971) chừng một tháng, tôi xin được một cái phép

ba ngày về thăm mẹ.

Căn nhà của tôi bây giờ chỉ là một nơi hoang tàn, lạnh lẽo. Tôi đi từ

nhà trước ra nhà sau, không một bóng người.

Khi tôi đẩy cửa bước vô căn buồng nhỏ nơi mẹ tôi thường nằm thì

nghe có mùi gì rất lạ. Căn buồng tối quá, tôi phải mở cánh cửa nhỏ mới
nhìn thấy được mọi thứ trong đó. Chiếc giường nhỏ kê sát vách không có ai
nằm. Một chiếc gối nhỏ và chiếc mền cũ màu xám tro. Tôi đến bên giường,
vừa đặt tay lên gối thì một đám bụi bốc lên. Trên chiếu lờ mờ hiện lên
những vật gì màu nâu. Tôi cúi xuống. Các bạn có biết đó là cái gì không?
Đó là phân người. Chúng đã khô quắt lại.

Từ ngày tôi bị bắt lính, mẹ tôi đã sống thui thủi một mình trong cái

buồng nhỏ này với ngọn đèn dầu hiu hắt từng đêm.

Những người hàng xóm kể lại rằng khi bà đi xuống bếp lục cơm nguội

ra ăn, với tay lấy chai nước mắm chan vô chén cơm, hóa ra đó là chai dầu
lửa. Bà nhai miếng cơm trộn trạo trong miệng một lúc mới nghe được mùi
hôi và ói ra đầy giường.

Xế chiều buồn quá bà ngồi dậy quơ lấy cây gậy tre, từng bước chống

đi, dò dẫm đến những nhà quen ở đầu chợ.

Tôi liền chạy ra đầu chợ, thấy mẹ ngồi đó, nhưng bà cũng không nhận

ra tôi nữa. Lúc tôi chạy đến ôm bà, bà mới nhận ra hơi hướng của tôi. Bà sờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.