LẠC NHẬT ĐẠI KỲ - Trang 68

- Tôi tặng hoa cho công tử, công tử cũng không nhìn một cái, ngửi

một cái đã đi rồi!

Phương Chấn Mi thấy gương mặt mong đợi của nàng, một chút

ngượng nghịu bất an khiến nàng càng có phong vận thiếu nữ. Hắn áy náy
cười một tiếng, ngửi ngửi cánh hoa, chỉ cảm thấy mùi thơm phả vào mũi,
giống như chưa từng có thứ gì thấm đượm mùi hương hơn đóa hoa này, liền
khen ngợi:

- Thơm quá...

Đột nhiên sắc mặt biến đổi, giống như hương thơm không chỉ đến từ

đóa hoa, mà xung quanh đều là mùi thơm nồng nặc, “phịch” một tiếng ngã
xuống ngựa.

Phương Chấn Mi vừa ngã xuống ngựa, lập tức ở đầu đường sau hẻm

có bốn người áo xám lướt ra như chớp, khi Phương Chấn Mi còn chưa
chạm đất thì đã đỡ lấy hắn, lại lách vào trong một thùng xe. Cô gái kia cũng
lướt vào, chiếc xe khởi động, bốn ngựa cùng phi, lập tức rời khỏi thành Hạ
Quan.

Người đi đường chỉ thấy Phương Chấn Mi đột nhiên không còn trên

ngựa nữa, đầu đường chỉ còn lại một con ngựa, một giỏ hoa tươi, cùng với
một đóa hoa nhỏ màu trắng đỏ mùi thơm cực nồng. Chu A Ngưu ở hẻm
phía tây và Tiểu Linh Tinh trong miếu chạy đến gần ngửi ngửi, lập tức hôn
mê năm ngày năm đêm, khi tỉnh lại mới từ Hoài Bắc đệ nhất danh y Nhiếp
Vi Thanh biết được, loại hoa này gọi là “bách nhật túy”, là kỳ hoa Tây Vực,
đồng thời còn được bôi thuốc mê lên, một khi ngửi nhất định sẽ mê man
mấy ngày, căn bản không thuốc cứu chữa.

Ngươi nói xem Phương Chấn Mi sẽ ngủ tới khi nào?

Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công đã không nói về Phương Chấn Mi

nữa, ánh mắt bọn họ đang bận nhìn, miệng cũng không kịp nói chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.