LẠC VƯƠNG PHI - Trang 1264

hắn vẻ như thế nào? Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê ở thư phòng một
người viết, một người mài mực, không khí ấm áp, ngọt ngào, thật là đã ứng
với câu nói tương cứu trong lúc hoạn nạn, ôn nhu từ từ.

Khi một tia nắng chiều lọt vào cửa sổ thư phòng, Lạc Mộng Khê cũng đã

mài mực mệt mỏi, nhưng Nam Cung Quyết lại không có chút ý muốn dừng
tay nào: “Nam Cung Quyết, đã viết chữ suốt cả một buổi, chàng không mệt
sao?”

Nam Cung Quyết tay cầm bút lông sói vẽ ra một nét phẩy cuối cùng, bên

môi cong lên một ý cười nhợt nhạt: “Rốt đã cục viết xong!”

Ngay khi Lạc Mộng Khê kéo qua chiếc ghế dựa phía sau Nam Cung

Quyết để ngồi xuống, chuẩn bị báo oán về sự mệt mỏi cả buổi trưa, thì
Nam Cung Quyết đã giành trước mở miệng, ngữ khí tràn ngập sự đắc ý:
“Bắc Đường Diệp, ngươi thua, Mộng Khê đã mài mực cho bổn vương suốt
trưa, không có kêu khổ kêu mệt, cũng không có bỏ đi!”

Đây là có chuyện gì? Lạc Mộng Khê đầu đầy mờ mịt: Bắc Đường Diệp

thua, chẳng lẽ Nam Cung Quyết đã đánh đố với hắn......

Cửa phòng đang đóng chặt bị đẩy ra, tờ giấy Tuyên Thành trên bàn bị

gió thổi lên một góc, Bắc Đường Diệp ủ rũ tiêu sái tiến vào:

Lạc Mộng Khê đứng bên cạnh bàn mài mực cho Nam Cung Quyết suốt

cả buổi trưa mà lại không hề có một câu oán hận, cũng không phát giận,
thật sự là không giống tính cách của nàng a.

“Bắc Đường Diệp, nghĩ cái gì thế? Thua thì phải hết lòng tuân thủ hứa

hẹn, đem nó giao ra đây” giọng nói Nam Cung Quyết nhìn thì như bình tĩnh
những lại không thể che dấu được sự đắc ý.

Bắc Đường Diệp bất đắc dĩ thở dài, thanh âm hữu khí vô lực: “Được rồi!

Hai người các ngươi mang nó vào đi”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.