đem việc đơn giản làm phức tạp thêm. Xem ra Hồng Môn Yến ngày mai
tuyệt đối không đơn giản.
“Nếu không nghĩ ra, thì không nên suy nghĩ.” Nam Cung Quyết bỗng
dưng mở miệng, mắt vẫn nhắm: “Mục đích Nam Cung Phong thiết yến là
gì, ngày mai sẽ rõ.”
“Nói như vậy, ngươi đã quyết định sẽ đi dự tiệc.” Lạc Mộng Khê nắm
thông tin quan trọng nhất: dù Cảnh vương phủ là nơi cực kỳ nguy hiểm,
nhưng Nam Cung Quyết đã chuẩn bị tiến vào thăm dò một phen. Không
vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, hắn đã muốn như vậy nàng sẽ liều
mình tiếp quân tử ……
Nói thật, Lạc Mộng Khê rất hiếu kỳ với hành động lần này của Cảnh
Vương phủ. Cho dù Nam Cung Quyết không đến Cảnh Vương phủ, Lạc
Mộng Khê cũng tự đến:
Lần này Cảnh vương phủ thiết yến, khẳng định có âm mưu. Chỉ có điều,
Lạc Mộng Khê nàng không sợ, âm kế đấu với dương mưu. Nếu ngươi
không phạm nàng, mọi việc sẽ dễ bàn, nhưng ngươi muốn tính kế hại nàng,
đã vậy thì đừng trách, xin chuẩn bị cho tốt mà chịu trừng trị!
Lạc Mộng Khê suy nghĩ, bất tri bất giác rơi vào giấc ngủ. Xác định Lạc
Mộng Khê đã ngủ say, Nam Cung Quyết mở mắt, nhìn phía lụa mỏng có
Lạc Mộng Khê đang say giấc nồng, đáy mắt thâm thúy lộ ra một tia ý cười
sủng nịnh.
Buổi tối hai hôm trước, Lạc Mộng Khê gần như chui vào lòng hắn. Có
thể bởi vì nàng bị lạnh, xuất phát từ bản năng, nàng theo tiềm thức đến sát
nguồn nhiệt.
Nói vậy, Lạc Mộng Khê cũng nghĩ đến điểm ấy, cho nên, đêm nay nàng
mới không đắp chung chăn gấm với hắn.